Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1618


trước sau

CHƯƠNG 1618

Rất nhanh, hô hấp dồn dập của cô dần dần ngừng lại, lồ ng ngực đang phập phồng kịch liệt cuối cùng cũng dần dần bình ổn.

Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, sau đó tiến lên một bước, vươn một ngón tay đặt ở dưới mũi Lâm Giai Nhi dò xét, sau đó giống như bị làm cho sợ hãi, anh ta vội vã rụt ngón tay lại.

“Tổng giám đốc, cô ta… không còn thở nữa!” Trình Hiệp há miệng, trầm giọng nói.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, sau đó ừ một tiếng: “Tôi biết rồi. “

“Như vậy được không?” Trình Hiệp nhìn anh: “Vốn phải tra tấn cô ta đã… lại chưa từng nghĩ tới cô ta bỗng dưng tự sát, vậy không phải thật sự giống như cô ta nói rằng không tính là báo thù sao?”

Bàn tay Đường Hạo Tuấn nắm chặt, rõ ràng cảm thấy cực kỳ không vui với kết quả này.

Nhưng không vui thì sao chứ?

Người đã chết, anh còn có thể khiến cô ta sống lại rồi mới giết sao?

Hay là lấy roi quất thi?

Xin lỗi, anh không bi3n thái như vậy đâu!

“Cứ vậy đi.” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi.

Tuy rằng không tính là tự mình báo thù cho cha mẹ, nhưng Lâm Giai Nhi đã chết, mối thù sâu đậm này nên xóa nhòa nó đi thôi.

Kế đó Đường Hạo Tuấn vươn tay, nắm lấy một góc chăn dùng sức nâng lên.

Chăn xẹt qua với một độ cong trên không trung, sau đó cả người Lâm Giai Nhi bị che kín lại.

Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc xoay người rời khỏi: “Đi thôi,

cho người vào đây thu dọn sạch sẽ.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi theo phía sau anh bước ra ngoài.

Hai người vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Tống Vy từ bên ngoài tiến vào.

Tống Vy bước nhanh tới: “Hạo Tuấn, anh…”

Cô vừa muốn hỏi gì đó thì đã trông thấy vết máu trên tay Đường Hạo Tuấn, bỗng dưng giật mình: “Hạo Tuấn, anh bị thương?”

Đường Hạo Tuấn thuận theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn lại, sau đó lắc đầu: “Không có, đây không phải máu của anh.”

“Vậy là máu của ai?”

“Của Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Hẳn là lúc anh vừa mới cầm vào cái chăn thì không cẩn thận dính vào.

Tống Vy kinh ngạc: “Máu của Lâm Giai Nhi ư? Chẳng lẽ anh đã…”

“Không có.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.

Tống Vy vỗ vỗ ngực: “Làm em giật nảy mình, em còn tưởng rằng anh đã khiến cô ta…”

“Có điều cô ta đã chết rồi.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô.

Tống Vy lập tức sửng sốt, một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh: “Cái gì? Chết rồi à? Không phải anh vẫn chưa động vào cô ấy sao? Sao cô ta đã…”

“Mợ chủ, là do chính cô ta tự sát.” Trình Hiệp lúc này nhanh chóng lên tiếng.

Tống Vy ngơ ngác nói: “Tự sát? Tại sao? “


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện