Đường Hạo Tuấn thấy cô gõ gõ quả trứng gà vào tay vịn của ghế, sau khi đập vỡ một ít võ thì bắt đầu dùng tay bóc, không khỏi nhướn mày hỏi: “Trên người em sao lại có trứng gà?”
Tống Vy vừa bóc vừa cười: “Là Hải Dương, thằng bé biết tôi hôm nay phải đi, cho nên đặc biệt bảo mẹ tôi luộc hai quả trứng gà cho tôi, bảo tôi lên máy bay thì ăn, đoán chắc là học theo trong phim.”
“Khá tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Phải, thằng bé rất hiếu thảo, tôi đã ăn một quả, quả này vừa hay cho anh lăn mặt.” Nói xong, Tống Vy để quả trứng gà đã bóc sạch vỏ lên vết bầm tím trên của mặt anh, từ từ lăn nhẹ.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, cộng thêm quả trứng mềm mềm lăn trên mặt, tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, Đường Hạo Tuấn không nhịn được mà nhắm mắt lại.
“Đúng rồi Đường tổng, anh sao lại ở trên máy bay, anh muốn đi đâu sao?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, đột nhiên hỏi.
Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn hơi mấp máy: “Đi tham gia hôn lễ.”
Động tác trên tay Tống Vy dừng lại: “Anh cũng đi tham gia hôn lễ sao?”
“Ổ? Em cũng vậy à?” Đường Hạo Tuấn nâng mí mắt nhìn cô, trong mắt lại không có chút ngạc nhiên nào.
Tống Vy không phát hiện, gật đầu: “Đúng vậy, là người thừa kế của gia tộc Hill gì đó kết hôn, tôi cùng Phàm… khoan đã, Phàm đâu?”
Cô bỗng nhớ ra, Kiều Phàm còn chưa trở lại!
Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy nhắc tới Kiều Phàm, cũng không thèm nhìn sắc mặt anh, thì khí tức xung quanh lập tức lạnh dần, sắc mặt cũng có hơi không vui lắm: “Anh ta ở khoang đầu, ngất rồi, Trình Hiệp đang chăm sóc anh ta.”
“Khoang đầu, anh ta sao lại chạy đến đó?” Tống Vy nhíu chặt mày.
Đường Hạo Tuấn không có trả lời, đưa tay đẩy quả trứng trên mặt ra, quay đầu về bên kia, không nhìn cô nữa.
Tống Vy cuối cùng cũng nhận anh đang giận, khẽ gọi anh hai tiếng: “Đường tổng, Đường tổng?”
Đường Hạo Tuấn không có trả lời.
Tống Vy lại đẩy đẩy anh.
Anh vẫn không có phản ứng.
Tống Vy chỉ đành bỏ tay xuống, tự mình suy nghĩ nguyên nhân anh giận.
Cô nhớ là vào lúc cô nhắc đến Kiều Phàm thì anh bắt đầu giận.
Anh phản ứng lớn về việc cô nhắc tới Phàm như vậy, chắc sẽ không phải là ghen chứ?
Nghĩ đến đây, Tống Vy che miệng không dám tin, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cô cắn môi dưới, lén nhìn anh.
Nhưng nhìn góc nghiêng cương nghị lạnh lùng của anh, cô đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Cô đang nghĩ cái gì chứ, người anh