Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1661


trước sau

CHƯƠNG 1661

Mạnh Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít vào một hơi: “Sau đó, váy cưới và nhẫn còn chưa thiết kế xong, Giai Nhi đã đề nghị chia tay, vì vậy, chuyện váy cưới và nhẫn, tôi vẫn giữ bí mật, chưa từng nói với Giai Nhi, cũng chưa nói với người nào khác, cho nên, cậu và những người khác cũng không biết tôi đã chuẩn bị những thứ này.”

Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm, không nói thêm nữa.

Nhưng Mạnh Ngọc coi anh như một người biết lắng nghe, không dừng lại mà tiếp tục nói: “Bây giờ Giai Nhi đã qua đời, tôi muốn tặng váy cưới và chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị cho cô ấy, coi như hoàn thành tâm nguyện của tôi là cưới cô ấy, đồng thời từ đây sẽ cắt đứt quan hệ giữa tôi và cô ấy.”

“Vậy là cậu không có ý định làm minh hôn với cô ta, sau đó chết vì tình?” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta.

Mạnh Ngọc mỉm cười: “Sao có thể thế được, tôi đã nói rồi mà, tôi đã vượt qua chuyện đó rồi, tự nhiên sẽ không có những suy nghĩ như vậy nữa, tôi chỉ đưa cho Giai Nhi những thứ nên đưa, từ nay về sau, chỗ của tôi không còn đồ của Giai Nhi nữa, như vậy cũng tốt.”

Đường Hạo Tuấn a lên một tiếng: “Chỉ mong thật sự là như vậy.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu, nếu không thì thật có lỗi với ba mẹ, cho nên Hạo Tuấn, cảm ơn cậu đã quan tâm tới tôi, cũng cảm ơn cậu vì sợ tôi tự sát mà đặc biệt đi chuyến này.” Mạnh Ngọc nhìn anh, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Đường Hạo Tuấn trầm mặt xuống: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không quan tâm cậu, cũng không vì cậu mà đi chuyến này.”

“Ồ? Vậy sao cậu lại tới đây, chẳng lẽ đến để tản bộ?” Mạnh Ngọc trêu chọc.

Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Mạnh Ngọc cười vui vẻ:

“Được rồi được rồi, cứ coi như là cậu đi ngang qua đi.”

Bạn tốt là kẻ kiêu ngạo, anh ta cũng không vạch trần nữa.

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta, cũng không nói gì.

Một lúc sau, Mạnh Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đúng rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”

Đường Hạo Tuấn cau mày: “Không phải.”

Nghe vậy, sự mong chờ trên mặt Mạnh Ngọc từ từ tan biến, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, cuối cùng cúi đầu cười khổ: “Được rồi, tôi còn tưởng cậu đã tha thứ cho tôi, không trách tôi nữa, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Chúng ta không thể quay lại làm bạn thân chí cốt như trước kia, nhưng bạn bè bình thường thì tôi vẫn có thể để dành cho cậu một chỗ.”

Hai mắt Mạnh Ngọc sáng lên, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn hẳn: “Vậy thì tốt quá.”

Mặc dù bạn bè bình thường không bằng trước đây nhưng sau khi anh ta phản bội Hạo Tuấn mà Hạo Tuấn vẫn sẵn lòng coi anh ta như một người bạn bình thường.

Như vậy anh ta đã rất hài lòng, rất hạnh phúc rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, cửa phòng trang điểm mở ra, thợ trang điểm bước ra, tháo khẩu trang, gật đầu với Mạnh Ngọc: “Bác sĩ Mạnh, xong rồi, anh có thể đến lò hỏa táng chờ.”

“Cảm ơn.” Mạnh Ngọc gật đầu.

Sau đó, anh ta cùng Đường Hạo Tuấn, Trình Tây đến lò hỏa táng.

Chẳng mấy chốc, Lâm Giai Nhi đã được đẩy qua, trên người mặc bộ váy cưới xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, nếu không phải cô ta thực sự đã chết, người ta còn tưởng rằng cô ta đang ngủ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện