Tuy cô ta vừa rồi đã có phỏng đoán, nhưn khi thật sự nghe thấy thì vẫn khó lòng chấp nhận.
“Không sai, Vy là bạn gái của tôi.” Kiều Phàm khoác vai của Tống Vy, kéo vào trong lòng mình.
Tống Vy cứng vai, da đầu tê dần mỉm cười với cô Hill: “Chào cô, tôi tên Tống Vy.”
Cô Hill không có đáp lại, cắn môi dưới nhìn sang Kiều Phàm, trong mắt đều là sự u oán, giống như đang oán anh ta sao lại có thể có bạn gái.
Nhưng Kiều Phàm giống như không nhìn thấy, mặt không đổi sắc dẫn Tống Vy rời khỏi phòng nghỉ.
Ở hành làng bên ngoài.
Tống Vy rung vai, nhắc nhở Kiều Phàm nên buông tay.
Kiều Phàm lúc này mới giống như nghĩ tới, vội vàng bỏ tay ra: “Xin lỗi nha Vy, tôi cũng quên mất.”
Tống Vy cũng không nghi ngờ lời của anh ta, lắc đầu: “Không sao, có điều tôi bây giờ coi như đã biết, anh tại sao mới đầu muốn tôi đóng giả bạn gái của anh đi tham gia hôn lễ rồi.”
“Ồ, tại sao?” Kiều Phàm nâng mí mắt.
Tống Vy liếc nhìn về phía phòng nghỉ ở đằng sau: “Bởi vì cô Hill nhỉ, cô ấy thích anh, cho nên mục đích anh kêu tôi làm bạn gái của anh, chính là hy vọng cô ấy chết tâm với anh, tôi nói đúng chứ?”
Kiều Phàm mỉm cười hờ hững: “Gần vậy, được rồi, không nói những chuyện này nữa, tôi cùng em đi dạo.”
“Ừm.” Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Thời gian sau đó, hai người đi dạo mấy nơi, đã đi khu vui chơi, trung tâm thương mại cũng đi rồi, nhà ăn cũng tới rồi, cuối cùng đến boong thuyền ở tầng một du thuyền ngắm biển.
Tống Vy đứng ở trước lan can, hai tay nắm lan can, vẻ mặt đầy phấn khích nhìn mặt biển màu lam.
Lúc này gió biển thổi nhẹ, thổi tung bay chiếc váy dài và mái tóc dài của cô, giống như tiên nữ.
Hình ảnh này khiến rất nhiều người nhìn đến ngây người, thậm chí còn có nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh, không nhịn được mà chụp ảnh cô.
Sau khi Tống Vy phát giác, cũng rất phối hợp bày ra vài tạo hình, để nhiếp ảnh gia đó chụp.
Sau khi nhiếp ảnh gia đó chụp xong thì đi tới trước Tống Vy và Kiều Phàm, ở trong ánh mắt nghi hoặc của hai người, từ trong máy ảnh của mình lấy ra cuộn phim đưa cho Tống Vy, nói là tặng cho cô, còn khen cô rất xinh đẹp.
Tống Vy cũng có hơi ngại, sau khi nhận lấy cuộn phim thì không ngừng nói cảm ơn.
Nhiếp ảnh gia xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn, sau đó liền đi mất.
Kiều Phàm cầm lấy cuộn phim trong tay Tống Vy, để dưới ánh mặt trời: “Trước khi