CHƯƠNG 1698
Nhưng Tống Vy không hề tức giận, cô chỉ cảm thấy chuyện đó thật buồn cười.
“Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là cô ta. Nếu là do cô ta tung tin đồn thì tôi cũng không quá ngạc nhiên.” Tống Vy nói với vẻ chế nhạo.
Người vệ sĩ nhìn cô hỏi: “Tiểu Tứ vẫn đang ở hạng phổ thông trông chừng Giang Vân Khê, mợ chủ, cô định xử lý cô ta như thế nào?”
“Bây giờ máy bay đã cất cánh, không thể giải quyết chuyện trên máy bay được, nếu người phụ nữ đó làm loạn thì chuyến bay sẽ rất nguy hiểm, vì vậy hãy đợi đến khi máy bay hạ cánh đã, anh gọi Tiểu Tứ quay lại đây đi, có điều trước khi quay lại hãy nói với phi hành đoàn một tiếng, để phi hành đoàn để mắt đến cô ta, khi máy bay hạ cánh thì giữ cô ta lại, đừng để cô ta bỏ chạy.” Tống Vy nheo mắt nói.
Đối với loại người thích tung tin đồn thất thiệt như Giang Vân Khê, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Bỏ qua lần này, ai biết được lần sau người phụ nữ đó sẽ làm ra chuyện gì.
“Rõ, mợ chủ.” Người vệ sĩ gật đầu, sau đó lại đi về phía khoang hạng phổ thông.
Rất nhanh sau đó, anh ta quay trở về lại với một vệ sĩ khác.
Người vệ sĩ báo cáo với Tống Vy: “mợ chủ, tôi đã thông báo cho phi hành đoàn, bọn họ đã đồng ý giúp chúng ta để mắt đến
“Vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu, sau đó chỉ về phía đối diện: “Ngồi xuống đi, trên máy bay không được di chuyển quá lâu.”
“Vâng.” Hai người vệ sĩ đáp, sau đó trở về chỗ ngồi xuống.
Tống Vy không nói gì nữa, cầm khăn bịt mắt đeo vào, nhắm mắt ngủ một giấc.
Ngủ hơn hai tiếng, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố Giang.
Vệ sĩ tiến lại đánh thức Tống Vy: “Mợ chủ, máy bay đã hạ cánh rồi.”
Tống Vy kéo khăn bịt mắt xuống, mở mắt ra.
Hai tiếng chìm trong bóng tối, đột nhiên mở mắt ra, cô cảm thấy rất khó chịu.
Hơn mười giây sau cô mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy hai người vệ sĩ đứng trước mặt, cô xoa xoa lông mày nói: “Đã đến rồi sao?”
“Vâng thưa mợ chủ.” Người vệ sĩ gật đầu.
Một người vệ sĩ khác lên tiếng: “Mợ chủ, chúng ta hãy xuống máy bay trước, Giang Vân Khê đã bị phi hành đoàn và Tiểu Tứ dẫn đến phòng chờ sân bay rồi!”
Tống Vy vươn vai nói: “Được.”
Nói xong, cô bỏ khăn bịt mắt vào túi rồi đứng dậy xuống máy bay dưới sự chỉ dẫn của hai vệ sĩ.
Trên đường đến phòng chờ, Tống Vy lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền cầm lên xem, sau đó khẽ cười bắt máy: “Vợ.”