CHƯƠNG 1783
“Hướng dẫn Trần?” Giang Vân Khê nghe thấy là có người gọi mình, không phải là chuyện cô ta ăn cắp thiết kế của người khác bị phát hiện, ngay lập tức thở phào, sự sợ hãi trong lòng cũng dần tiêu tán, cuối cùng bình tĩnh lại, thuận theo hướng chỉ của tuyển thủ nhìn qua, vừa hay chạm ánh mắt với Trần Châu Ánh ở bàn giám khảo.
Trong mắt Trần Châu Ánh vụt qua một tia tối tăm, chỉ trong nháy mắt, lần nữa mở miệng: “Tuyển thủ số 120, xin hỏi bạn có phải có chỗ nào không khỏe không?”
“Không khỏe sao? Không… không có!” Giang Vân Khê lắc đầu đáp, không hiểu cô ấy tại sao hỏi cô ta như vậy.
Trần Châu Ánh lại nói: “Thật sự không có sao? Vừa rồi tôi thấy sắc mặt của bạn rất tái nhợt, cơ thể cũng có hơi run rẩy, còn tưởng bạn bị bệnh chứ.’
“Tôi không có bị bệnh, tôi chỉ có hơi lo lắng khi thi, cho nên cảm ơn sự quan tâm của hướng dẫn Trần.” Khóe miệng của Giang Vân Khê cố nặn ra một nụ cười.
Trần Châu Ánh nâng cằm lên: “Thì ra là như vậy à, vậy bạn còn có tiếp tục thi không? Nếu không thể, bạn có thể rút khỏi cuộc thi.”
Rút khỏi cuộc thi!
Nghe thấy hai chữ này, Giang Vân Khê giống như chịu kích thích, lập tức đứng bật dậy, vội lắc đầu: “Không, tôi không rút khỏi cuộc thi, tôi kiên quyết không rút khỏi cuộc thi!”
Cô ta không dễ gì lăn được vào cuộc thi này, ghi nhớ nhiều bản thiết kế như vậy, vì để có được thứ hạng tốt hơn, khiến Hạo Tuấn biết, không phải chỉ có Tống Vy biết thiết kế, cô ta cũng biết cho nên cô ta cũng xứng với anh, khi anh đến, cũng chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về cô ta.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể rút khỏi cuộc thi, một khi rút
“Bạn tuyển thủ này, bạn chắc chắn bạn không rút khỏi cuộc thi chứ?” Trần Châu Ánh nheo mắt lại.
Giang Vân Khê gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Trần Châu Ánh nhún vai: “Nếu đã như vậy, vậy bạn ngồi xuống tiếp tục thi đi, hy vọng bạn về sau sẽ không hối hận.”
Nói xong thì cô ấy để mic xuống.
Giang Vân Khê bất an ngồi trở lại, tim đập như trống dồn, cũng thấp thoáng có chút cảm giác không tốt.
Người hướng dẫn này có ý gì, cái gì gọi là hy vọng cô ta về sau sẽ không hối hận?
Không biết tại sao cô ta cứ cảm thấy trong lời của người hướng dẫn đó có ý, hình như đang nhắc nhở cô ta cái gì đó, lại đang mỉa mai cô ta cái gì đó.
Là ảo giác của cô ta sao?
Giang Vân Khê ngẩng đầu liếc nhìn bàn giám khảo, thấy Trần Châu Ánh đang cúi đầu viết cái gì đó, khẽ lắc đầu.
Chắc là cô ta nghĩ nhiều rồi, chắc là người hướng dẫn này quan tâm cô ta thi về sau sẽ lo lắng, phát huy không được thực lực, cho nên mới bảo cô ta rút khỏi cuộc thi.
Nghĩ vậy, Giang Vân Khê cúi đầu trở lại, lại tiếp tục nghĩ cách giải quyết nên làm sao vẽ ra thiết kế phù hợp với chủ đề này.
Khi cô ta vừa cúi đầu xuống, Trần Châu Ánh ghé sát Tống Vy ở bên cạnh: “Vy Vy, cậu nói xem Giang Vân Khê này có phải kẻ ngu xuẩn không, tớ đã cho cô ta cơ hội tránh thân bại danh liệt rồi, cô ta vậy mà không trân trọng.”