CHƯƠNG 1785
“Đúng vậy.” Tuyển thủ gật đầu: “Cô không biết sao? Trong bảng công bố hôm nay đã dán rồi, bọn họ là một nhóm, hơn nữa bọn họ còn là bạn rất thân.”
Bạn!
Sắc mặt của Giang Vân Khê thay đổi.
Hướng dẫn Trần đó và Tống Vy vậy mà là bạn.
Vậy hướng dẫn Trần mà cô ta cho rằng là quan tâm cô ta căng thẳng nên khuyên cô ta rút khỏi cuộc thi, nói không khớp rồi.
Thử hỏi, bạn của Tống Vy sẽ quan tâm cô ta sao?
Hơn nữa Tống Vy sẽ không nói cho bạn mình, thân phận của cô ta sao?
Rõ ràng, Tống Vy sẽ nói, vậy nên hướng dẫn Trần này cũng chắc chắn không có thiện cảm với cô ta.
Khuyên cô ta rút khỏi cuộc thi, không phải vì quan tâm cô ta, câu nói về sau đừng hối hận đó, không phải là vì lo lắng cô ta thi về sau sẽ lo lắng.
Mà bọn họ muốn liên hợp chỉnh cô ta, cho nên nếu cô ta không rút khỏi cuộc thi, bọn họ sẽ chỉnh cô ta tới mức rút khỏi cuộc thi, mất hết mặt mũi, không phải là sẽ hối hận rồi sao?
Nghĩ tới đây, cơ thể của Giang Vân Khê run rẩy, lại nhìn hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh, ánh mắt trở nên rất hung ác, tràn ngập ý hận khiến người ta kinh hãi.
Tuyển thủ không kịp phòng bị nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, cả người cũng bị cô ta dọa giật mình, vội che miệng lại,
Trời ạ, bộ dạng của Giang Vân Khê này cũng quá đáng sợ rồi, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Hơn nữa cô ta còn lộ ra vẻ mặt hận thù với hướng dẫn Tống và hướng dẫn Trần, lẽ nào giữa cô ta và hướng dẫn Tống hướng dẫn Trần có xích mích gì
Tuyển thủ cắn môi, không hiểu giữa ba người này có xích mích gì, nhưng trong lòng cô ta đã quyết định, phải cách xa Giang Vân Khê này ra một chút.
Người vui buồn bất thường như này, còn không biết phải che đậy mình, rõ ràng không phải là người thích hợp để kết giao.
Trên bàn giám khảo, Trần Châu Ánh tìm được thiết kế của Giang Vân Khê.
Cô ấy vốn tưởng Giang Vân Khê trước đó chột dạ hoảng hốt chắc chắn vẽ không ra được, nhưng không ngờ, sau khi lật tới thiết kế của Giang Vân Khê mới phát hiện Giang Vân Khê vậy mà vẽ ra được.
Nói thật, còn không tệ.
Chỉ là rất không ăn nhập.
“Vy Vy cậu xem.” Trần Châu Ánh đưa tác phẩm của Giang Vân Khê cho Tống Vy.
Tống Vy để tác phẩm của nhà thiết kế khác xuống, nhận lấy tác phẩm mà Trần Châu Ánh đưa, trong mắt vụt qua một tia ngạc nhiên: “Đây là của Giang Vân Khê?”
“Phải, trông không tệ.” Trần Châu Ánh chỉ vào chiếc váy đen này và nói.
Tống Vy gật đầu: “Quả thật không tệ, nhưng cảm giác không ăn nhập quá nhiều.”
“Đúng đúng đúng.” Nghe thấy nhận xét của Tống Vy, Trần Châu Ánh vội gật đầu: “Không sai tớ nhìn lần đầu thì thấy không tệ, nhìn lần hai thì cảm thấy không ăn nhập, chỉ có điều tớ không phải là nhà thiết kế trang phục, chỉ biết rất không ăn nhập, nhưng lại nói không ra được, Vy Vy cậu mau nói, rốt cuộc là như nào.”