CHƯƠNG 1795
Trần Châu Ánh lại trợn mắt: “Giọng bé chút, ồn chết người ta rồi, cô tưởng cô lớn giọng thì cô có lý sao, còn phỉ báng cô, còn báo cảnh sát, có giỏi cô báo cảnh sát đi, chỉ cần cô dám báo, nhưng mấu chốt là cô dám không?”
“Châu Ánh nói không sai, cô dám báo cảnh sát không? Cô không dám nhỉ.” Tống Vy nhìn Giang Vân Khê, cuối cùng cũng mở miệng: “Bởi vì trong lòng cô biết rõ, những tác phẩm đó không phải của cô, cho nên nếu cô báo cảnh sát, rất dễ bị tra ra, cho nên cô cũng chỉ nói mồm mà thôi, nhưng thật sự báo cảnh sát, cô tuyệt đối không dám, nếu không cô bây giờ báo đi.”
“Tôi… tôi…” Ánh mắt của Giang Vân Khê lóe lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngay cả lời nói cũng nói không rành mạch.
Trần Châu Ánh nhìn cô ta như vậy, cười khinh thường: “Nhìn, Vy Vy, đuôi hồ ly của cô ta lộ ra rồi, cô ta không dám báo cảnh sát, cũng coi như là thừa nhận rồi, những tác phẩm đó không phải của cô ta rồi.”
“Tôi biết.” Tống Vy gật đầu.
Trong mắt của Trần Châu Ánh vụt qua một tia trêu tức, sau đó lại hỏi: “Vậy Vy Vy, cậu nói xem chúng ta có cần báo cảnh sát bắt cô ta không.”
“Đừng!” Còn chưa đợi Tống Vy mở miệng, Giang Vân Khê lập tức hét lên.
Trần Châu Ánh ôm bụng cười ha hả: “Vy Vy, cậu nhìn cô ta, quả nhiên sợ rồi ha ha ha.”
Trong mắt Tống Vy vụt qua một chút ý cười, khẽ gật đầu: “Tớ nhìn thấy rồi.”
Giang Vân Khê trợn to mắt, không dám tin mà nhìn bọn họ: “Các người chơi tôi?”
“Cô đừng vu oan chúng tôi, chúng tôi không có tâm trạng đó mà chơi cô, nếu chúng tôi chơi cô, cô sớm đã trả giá rồi, căn bản không có cơ hội đứng ở trước mắt chúng tôi, vậy nên chúng tôi vừa rồi, nhiều nhất cũng chỉ trêu cô thôi, đương nhiên trêu cô không đại biểu chúng tôi sẽ tha cho cô, trước tiên không nói cô ăn cắp thiết kế của người khác, chỉ dựa vào chuyện cô tơ tưởng chồng của Vy Vy, chúng tôi cũng
Nói đến đây, Trần Châu Ánh vuốt tóc, lại nói: “Chúng tôi bây giờ không báo cảnh sát, là vì cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nếu báo cảnh sát, chúng tôi phải đi phối hợp điều tra, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của các tuyển thủ khác, cho nên chúng tôi tạm thời tha cho cô. Nhưng về sau, cô đợi đấy, đi thôi Vy Vy.”
Cô ấy vỗ vai của Tống Vy.
Tống Vy ừ một tiếng, không thèm liếc nhìn Giang Vân Khê, xoay người đi theo Trần Châu Ánh vào hội quán thi đấu.
Mà Giang Vân Khê lại đứng tại chỗ, tay chân lạnh toát, hai chân cứng nhắc không cất bước được.
Cô ta phải làm sao đây?
Nên đi vào tiếp tục thi hay là nên rời đi.
Lý trí nói với cô ta, cô ta nên rời đi, không nên tiếp tục thi đấu, ít nhất như vậy, nói không chừng cô ta không cần bị Tống Vy báo cảnh sát.
Nhưng nếu đi thì cô ta không thể khiến mình cũng biến thành một nhà thiết kế giống như Tống Vy, cũng không thể để Hạo Tuấn có cái nhìn khác về cô ta, vậy cô ta và Hạo Tuấn ở bên nhau càng là không thể.
Nhưng không đi, Tống Vy sẽ không tha cho cô ta, mà cái cô ta đối diện có khả năng là ngồi tù.
Hai lựa chọn đi và không đi, tràn ngập trong đầu Giang Vân Khê, khiến cô ta không biết phải làm sao.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn 10 phút nữa là sẽ bắt đầu cuộc thi.
Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, cuối cùng nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng đã có lựa chọn, đó là tiếp tục đi vào thi.
Đi thì cô ta không trở thành nhà thiết kế được, cũng không có được cái nhìn khác của Hạo Tuấn.
Mà ở lại, cô ta còn có cơ hội.