CHƯƠNG 1807
Vậy cô Tống thật sự ăn cắp ý tưởng sao?
Thí sinh đã không chỉ run tay mà đến cơ thể cũng đều run rẩy.
Không, không thể nào!
Sao cô Tống có thể ăn cắp ý tưởng được?
Cô ấy tài giỏi như vậy, tài năng như thế!
Hơn nữa cô còn tận mắt nhìn thấy cô Tống tham gia cuộc thi, cũng nhìn thấy bản vẽ thiết kế tại cuộc thi của cô Tống, bộ quần áo đẹp như vậy chắc chắn không phải do người ăn cắp ý tưởng có thể vẽ ra.
Vì vậy cô vẫn không tin cô Tống ăn cắp ý tưởng.
Nhưng tác phẩm của MN đúng là được đăng lên mạng trước cô Tống…
Thí sinh cắn môi, không biết phải làm thế nào.
Giang Vân Khê thấy cô cúi đầu, dáng vẻ thất vọng thì nở nụ cười tự đắc: “Thế nào? Bây giờ cô đã biết tôi không lừa cô rồi chứ, cô Tống mà cô sùng bái là kẻ ăn cắp ý tưởng!”
“Cô nói linh tinh.” Thí sinh đỏ mắt: “Cô Tống sẽ không ăn cắp ý tưởng, cô ấy sẽ không bao giờ ăn cắp ý tưởng, đúng là MN này đăng tác phẩm lên trước cô Tống, nhưng cô Tống là người rất nổi tiếng, MN không thể không biết Cô Tống, nếu cô ấy nhìn thấy Cô Tống ăn cắp ý tưởng từ tác phẩm của mình, cô nghĩ cô ấy sẽ không làm ầm lên ư?”
Dù sao nếu thiết kế của mình bị ăn cắp ý tưởng, lại còn trở nên nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.
Cô chắc chắn sẽ vạch mặt kẻ ăn cắp ý tưởng kia, còn khiến cho kẻ đó phải trả cái giá đắt.
Nhưng nếu cô Tống thật sự ăn cắp ý tưởng, còn ăn cắp lâu như vậy, tại sao MN lại chưa từng làm ầm lên?
Điều này
Nhưng Giang Vân Khê lại nói: “Lỡ như Tống Vy uy hiếp cô ấy, để cô ấy không thể làm lớn chuyện thì sao? Đừng quên thân phận của Tống Vy, với cô ấy mà nói, chuyện này cực kỳ dễ dàng.”
Thí sinh tái mặt, hoàn toàn không nói nên lời.
Giang Vân Khê hừ một tiếng, cầm bức ảnh lên, nhìn Tống Vy ở ghế giảm khảo rồi nheo mắt lại.
Lúc này cuộc thi đã bắt đầu, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu cầm micro chuẩn bị công bố chủ đề cuộc thi.
Giang Vân Khê đột nhiên đứng dậy: “Chờ một chút.”
Cô ta vừa lên tiếng, sảnh thi đấu rộng lớn lập tức im lặng, mọi người đều nhìn cô ta.
Người dẫn chương trình cau mày, hiển nhiên không hài lòng với việc Giang Vân Khê ngắt lời mình, nhưng vẫn hỏi: “Thí sinh này có ý kiến gì sao?”
“Tôi muốn tố cáo!” Giang Vân Khê lên tiếng nói ra bốn chữ.
Bốn chữ này lập tức gây náo động cả hiện trường.
Phải biết rằng 80% những người ở đây đều là nhà thiết kế.
Cho nên người cô ta muốn tố cáo đương nhiên cũng là nhà thiết kế.
Mà nhà thiết kế thì có gì đáng để tố cáo?
Đương nhiên là ăn cắp ý tưởng, mua chuộc ban giám giảo…
Cho nên khi nghe Giang Vân Khê muốn tố cáo, một vài nhà thiết kế đã bắt đầu hoảng hốt, sắc mặt hơi khó coi.
Trần Châu Ánh ở chỗ ngồi của ban giám khảo cau mày nhìn Tống Vy bên cạnh: “Cậu nghĩ có phải cô ta nhằm vào chúng ta không?”