CHƯƠNG 1833
Anh ăn đau, lúc này mới buông Tống Vy ra, sau đó nhìn cô với ánh mắt ai oán, rõ ràng có chút không vui cô sao lại véo anh.
Tống Vy lùi lại một bước, sờ đôi môi đỏ của mình, không khách khí mà lườm anh: “Anh nói em tại sao, nơi này đông nhiều người như vậy, anh không sợ bọn họ cười chê sao?”
“Bọn họ dám cười chê sao?” Ánh mắt lạnh băng của Đường Hạo Tuấn quét qua đám người Trình Hiệp Trần Châu Ánh và vệ sĩ.
Hình như là đang hỏi, các người dám cười chê sao?
Nói đùa chứ, bọn họ sao dám!
Tiền lương còn muốn hay không?
Đám người Trình Hiệp lắc đầu liên tiếp, biểu thị không dám cười chê.
Đường Hạo Tuấn lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt, nhìn sang Tống Vy: “Không ai cười chê.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Anh như vậy, bọn họ đương nhiên không dám, bỏ đi bỏ đi, chúng ta đi trước thôi, chặn ở đây không tốt, lát nữa còn có người đi ra.”
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy, đi ở trước mặt.
Trình Hiệp cũng buông mắt của hai đứa trẻ ra, một trái một phải dắt tay hai đứa trẻ, đi ở đằng sau hai người.
Hết cách, cặp ba mẹ này chỉ mải ân ái, chuyện chăm sóc hai đứa trẻ, đương nhiên rơi vào người của đứa thuộc hạ như anh ta.
Nhóm mấy người đi ra bên ngoài sân bay, rất nhanh đã lên xe, chạy về biệt thự.
Sau khi tới biệt thự, Trần Châu Ánh thì chơi biến mất.
Theo lời của cô ấy là nói, đó chính là một nhà bốn người bọn họ cần không gian, cái bóng đèn như cô ấy, FA gì đó, vẫn là đừng ở lại ăn các loại cơm chó thì hơn, nếu không người mệt lòng là chính mình, còn không bằng ra ngoài đi chơi.
Mà Đường Hạo Tuấn đối với sự biết điều của Trần Châu
“Mẹ, con đói rồi.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi ngồi ở trên sô pha, sờ cái bụng nhỏ, vô cùng đáng thương nói.
Tống Vy đi tới, xoa đầu của cô: “Đói rồi à, vậy được, mẹ bảo nhà bếp làm cơm, lát nữa thì có thể ăn rồi, nhịn một chút được chứ?”
“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Ngoan lắm.” Tống Vy mỉm cười, sau đó lấy ra bánh quy, đưa cho hai đứa trẻ, bảo chúng ăn lót dạ.
Sau đó, Tống Vy rót ly trà cho Đường Hạo Tuấn: “Đúng rồi, em trước đó ở sân bay, nghe thấy máy bay đã hạ cánh rồi, sao các anh lâu như vậy mới ra ngoài?”
Theo lý mà nói, máy bay hạ cánh, nhiều nhất mười mấy phút thì bọn họ có thể ra ngoài rồi, dù sao đâu phải là đi đợi hành lý gì đó đâu.
Tuy cô đợi hơn 20 phút, bọn họ cũng chưa ra.
Cho nên cô rất lo lắng cho ba ba con bọn họ, có phải là xảy ra chuyện gì không.
Đường Hạo Tuấn nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tống Vy, nhận lấy ly trà uống một ngụm nước rồi nói: “Dĩnh Nhi có hơi cảm, cho nên ở trên máy bay có hơi say máy bay, sau khi tỉnh lại xuống máy bay thì nôn, cho nên mang con bé đi xử lý một chút, lúc này mới chậm trễ một chút thời gian.”
“Cảm rồi nôn rồi?” Tống Vy nghe thấy lời này, vội vàng đi kiểm tra tình trạng của Tống Dĩnh Nhi: “Dĩnh Nhi, nói cho mẹ biết, bây giờ có phải còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Nếu phải thì cô lập tức gọi bác sĩ tới.
Tống Dĩnh Nhi lắc đầu: “Đã không sao rồi mẹ, Dĩnh Nhi khỏe ạ.”