CHƯƠNG 1844
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, lập tức mím môi ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Mà khóe miệng của Trần Châu Ánh cũng ngại ngùng mà giật giật, quay đầu đi chỗ khác.
Còn Tống Hải Dương coi như mình không nghe thấy gì cả.
Tống Vy không biết biểu cảm của ba người này là sao, cô nghi hoặc cúi đầu nhìn cô bé, vuốt tóc của cô bé: “Cục cưng, tại sao nói mẹ vất vả rồi?”
Cái miệng nhỏ của Tống Dĩnh Nhi mấp máy, đang muốn nói gì đó, Đường Hạo Tuấn ôm cô bé từ bên cạnh Tống Vy đi, sau đó đổi chủ đề: “Em là phải tới hội quán của cuộc thi rồi sao?”
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Phải, thời gian tới rồi.”
“Được, vậy em mau đi đi, anh dẫn hai đứa trẻ đi thay quần áo, vừa rồi chơi nóng quá, ra mồ hôi, nếu không dễ bị cảm.”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn nháy mắt ra ám thị với Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương sau khi hiểu ý của anh, gật đầu, cũng vội nói: “Phải đó mẹ, con và ba còn cả Dĩnh Nhi đi lên thay quần áo, mẹ mau đi làm việc đi, bye bye.”
Nói xong, cậu bé kéo tay của Đường Hạo Tuấn, đi về phía cầu thang.
Tống Vy nhíu đôi mày tuyệt đẹo, quay đầu nghi hoặc nhìn ba ba con: “Tớ cứ cảm thấy, bọn họ thần thần bí bí, hình như đang giấu tớ cái gì đó.”
Trần Châu Ánh cười ha ha: “Đâu có, chắc là cậu nghĩ nhiều rồi, được rồi Vy Vy, chúng ta mau đi thôi, nếu không thật sự sẽ đi muộn.”
Tống Vy gật đầu: “Được, đi làm việc trước, có gì về rồi tính.”
“Được.” Trần Châu Ánh ừ một tiếng.
Về rồi tính, trở về cũng được, để một nhà bốn người bọn họ tự nói, buổi tối cô không trở về nữa, sau đó ngọn lửa sẽ không cháy tới chỗ cô.
Cho dù chuyện quẫn bách của buổi sáng đều là cô gây ra, nhưng cô buổi tối không có mặt, bọn họ
He he, cô thật sự là một người thông minh.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đi ra khỏi biệt thự, lên xe dưới sự hộ tống của vệ sĩ, xuất phát tới hội quán tổ chức cuộc thi.
Trên đường, Tống Vy nhận được điện thoại của cục cảnh sát, họ nói với cô Giang Vân Khê đã bị trúc xuất về nước rồi.
Hơn nữa phía cảnh sát trong nước cũng được thông báo, đến lúc đó sẽ ở sân bay đón Giang Vân Khê, sau đó trực tiếp đưa Giang Vân Khê tới cục cảnh sát thẩm tra xử lý.
Ăn cắp thiết kế của người khác, bôi nhọ người khác sao chép, hơn nữa cố ý gây tổn thương, cộng thêm giấu Đường Hạo Tuấn không nói cho bọn họ tung tích, những tội danh này cộng lại, đủ để Giang Vân Khê ngồi tù 5 năm rồi.
Trần Châu Ánh nghe được kết cục Giang Vân Khê sẽ nhận được thì vui mừng tới mức vỗ tay: “Nên như vậy, người phụ nữ này thật sự là khiến tớ kinh tởm muốn ói, về sau Vy Vy cậu không cần phiền khi có ai tơ tưởng tới sếp Đường nữa rồi.”
Tống Vy để điện thoại xuống, mỉm cười: “Cái đó cũng không phải nói như vậy, người phụ nữ tơ tưởng Hạo Tuấn có rất nhiều, dù sao sự ưu tú của anh ấy bày ra ở đó, không có phụ nữ nào thích là không thể, nhưng đối với sự tơ tưởng của những người phụ nữ đối với Hạo Tuấn, tớ trước nay không ghen, cũng không phiền, ngược lại rất kiêu ngạo, bởi vì tớ biết bọn họ tơ tưởng thì tơ tưởng, nhưng sẽ không có hành động gì, cho nên tớ sẽ không để tâm bọn họ, nhưng Giang Vân Khê lại khác, cô ta không chỉ tơ tưởng, còn bất chấp thủ đoạn, cho nên đây mới là người tớ ghét nhất.”