CHƯƠNG 1857
“Con biết rồi mẹ, con bây giờ…”
Cậu bé còn chưa dứt lời thì Tống Vy ấn lại: “Đừng vội, chuyện này không phải chuyện gấp, đâu thể kêu con bây giờ tìm thì tìm, nhiệm vụ của con bây giờ là đi ngủ, sau khi ngày mai thức dậy rồi giúp mẹ tìm.”
Nghe thấy Tống Vy nói như vậy thì Tống Hải Dương bất động, ngoan ngoãn nằm xuống: “Con biết rồi, ngày mai con tìm cho mẹ.”
“Như vậy là đúng rồi, được rồi, hai đứa đi ngủ, mẹ về phòng đây.” Tống Vy nói xong thì muốn đứng dậy rời đi.
Tống Dĩnh Nhi đột nhiên kéo tay của cô: “Mẹ đừng đi, mẹ có thể ngủ cùng với Dĩnh Nhi và anh không?”
“Ngủ với hai đứa sao?” Tống Vy nhướn mày.
Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục: “Phải, mẹ rất lâu đều không ngủ cùng với Dĩnh Nhi và anh rồi, Dĩnh Nhi rất muốn ngủ chung với mẹ.”
“Con cũng vậy.” Tống Hải Dương dù sao cũng là một đứa trẻ, trẻ con đều ỷ lại vào ba mẹ.
Có thể ngủ cùng với ba mẹ, cậu ta đương nhiên cũng vui.
Tống Vy thấy đôi mắt to đầy mong chờ của hai đứa trẻ, bất luận như thế nào cũng không nói ra lời từ chối, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được rồi, mẹ ở lại ngủ với các con.”
“Yeah!” Hai đứa trẻ vui vẻ mà vỗ tay.
Cuối cùng hai đứa trẻ còn tích cực vén chăn ra, giục Tống Vy lên giường.
Tống Vy dở khóc dở cười, cởi dép đi lên, nằm ở bên cạnh hai đứa trẻ.
Tống Dĩnh Nhi cầm một quyển truyện đưa cho cô: “Mẹ kể chuyện.”
“Được, vậy mẹ kể một câu chuyện cho hai đứa.” Tống Vy cầm lấy quyển truyện.
Khi cô vừa tìm được
Đường Hạo Tuấn mặc đồ ngủ đi vào, nhìn thấy ba mẹ con nằm ở trên giường, đôi môi hé mở: “Anh biết ngay em ở đây.”
Anh tắm xong đi ra, nhìn thấy cô không ở trong phòng.
Gần như không cần nghĩ nhiều, biết chắc cô ở chỗ hai đứa trẻ.
Tống Vy thấy anh đuổi qua đây thì mỉm cười: “Hải Dương và Dĩnh Nhi bảo em tối nay ngủ cùng với chúng, cho nên em không về phòng nữa, chồng à, anh về ngủ trước đi.”
“Phải đó ba, ba mau trở về đi.” Tống Hải Dương phụ họa.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn chợt đen lại, trừng mắt với Tống Hải Dương.
Cái thằng nhóc này, thật sự gấp gáp muốn đuổi anh đi.
“Ba không đi.” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi đột nhiên mở miệng, vỗ vào vị trí bên còn lại: “Ba cũng ở lại, ở cùng với mẹ, ngủ cùng với con và anh.”
Câu nói này giống như âm thanh tự nhiên truyền vào tai của Đường Hạo Tuấn.
Gương mặt đẹp trai đang đen xì của Đường Hạo Tuấn lập tức chuyển sáng, cánh môi cũng cong lên, sau đó cho Tống Hải Dương một ánh mắt đắc ý.
Nhóc con, nhìn thấy chưa, em gái con cũng hiểu chuyện hơn con.
Quả nhiên con gái tốt hơn con trai.
Thấy cái thằng nhóc này là không hiếu thuận, vậy mà đuổi ba ra ngoài.
Dáng vẻ khiêu khích Tống Hải Dương của Đường Hạo Tuấn, đương nhiên bị Tống Vy nhìn thấy hết.