CHƯƠNG 1864
Nói xong, Tống Vy đã cúp máy.
Trần Châu Ánh chống đầu hỏi: “Cậu ấy đồng ý rời đi rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Chuyện này thật không dễ dàng.” Trần Châu Ánh thở dài nói.
Vừa rồi cô ở sát điện thoại của Tống Vy, cho nên nghe thấy tất cả những lời Giang Hạ nói.
Đối với việc Giang Hạ lúc đầu chần chừ không xác định chủ ý rời đi hay không, cô vừa tức vừa bất lực.
Tức là không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, còn là người đàn ông hận cô ấy, không yêu cô ấy, việc gì phải tiếc?
Bất lực là Giang Hạ quá yêu Kiều Phàm đó, yêu tới mức mất đi lý trí.
“Là khá không dễ dàng.” Tống Vy day huyệt thái dương.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Cậu ấy à, thuần tùy chính là một người lụy tình, yêu một người, yêu tới tự ngược như vậy, hèn mọn như vậy, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, đổi lại là tớ, tớ không thèm Kiều Phàm đó rồi.”
Tống Vy mỉm cười: “Vậy nên cậu không phải Hạ, tính cách của mỗi người đều khác nhau, tuy Hạ quả thật hơi lụy tình, có điều tớ có thể hiểu cậu ấy, cậu ấy đã yêu Phàm mười mấy năm cũng không buông được, trong phần tình cảm này, ngoài yêu ra, nhiều hơn là chấp niệm.”
Giang Hạ đã coi Kiều Phàm thành một loại chấp niệm.
Nếu không có tình huống đặc biệt, cả đời này Giang Hạ thật sự không thể quên được Kiều Phàm.
Bởi vì Giang Hạ đã coi việc yêu Kiều Phàm trở thành một loại bản năng.
“Được rồi, không nói tới cậu ấy nữa, dù sao cậu ấy bây giờ đã đồng ý rời đi là được rồi, tiếp theo, mọi
Tống Vy gật đầu: “Phải, hy vọng Hạ có thể nghĩ thông.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa, yên lặng cả chặng đường trở về biệt thự.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn phái người đến bệnh viện, gặp mặt với Giang Hạ.
Để qua mắt Kiều Phàm, người của Đường Hạo Tuấn còn đặt biệt đóng giả làm bác sĩ, vào phòng bệnh của Giang Hạ.
Người đó sau khi nói rõ thân phận với Giang Hạ, lại giao cho Giang Hạ một bộ quần áo y tá, bảo Giang Hạ mặc vào.
Đợi sau khi Giang Hạ mặc xong, người đó dẫn Giang Hạ ra khỏi phòng bệnh, quang minh chính đại rời khỏi phòng bệnh tầng này, đi vào thang máy.
Trong thang máy, Giang Hạ giữ trái tim đang đập thình thịch, nhìn người bên cạnh: “Sếp Đường có nói ba mẹ tôi như thế nào rồi không?”
“Yên tâm đi cô Giang, ba mẹ cô đã đi theo người của sếp Đường rời khỏi thành phố Hải, lên máy bay rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Phải.” Người này gật đầu: “Kiều Phàm không có phái người để ý ba mẹ của cô, chỉ phái người để ý cô, cho nên bên phía ba mẹ cô rất dễ sắp xếp.”
Nghe thấy lời này, Giang Hạ thở phào: “Vậy thì tốt, có điều sếp Đường định sắp xếp chúng tôi đi đâu?”