CHƯƠNG 1920
Đường Hạo Minh ôm đầu, thích thú nhìn anh ta.
Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Phàm từ kinh thường đến kinh ngạc đến không dám tin, khoé môi Đường Hạo Minh càng lúc càng cong lên.
“Không thể nào!” Kiều Phàm siết chặt tài liệu trong tay. Vẻ mặt không còn bình tĩnh nổi nữa, hai mắt anh ta đỏ lên.
Chắc chắn không thể!
Sao Giang Hạ có thể quên anh!
“Sao lại không thể?” Đường Hạo Minh cười nửa miệng: “Anh tưởng Giang Hạ yêu anh điên cuồng, cả đời này chỉ yêu mình anh, vì anh khóc, vì anh cười, vì anh đau khổ, không bao giờ thay lòng sao? Nhưng sự thật chứng minh cô ta không phải là người như thế. Tuy không thay lòng nhưng cách của cô ta còn đỉnh hơn, cô ta quên anh, không còn yêu anh nữa.”
“Chuyện này không phải là thật.” Kiều Phàm xông tới bên cửa sổ, nét mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Minh: “Đường Hạo Minh, anh nói đi, chuyện này là giả đúng không, Giang Hạ không thể nào làm chuyện như thế, chắc chắn không thể, tôi cũng không tin đâu.”
Nói xong, Kiều Phàm vo tài liệu trong tay thành một đống rồi ném mạnh xuống đấy.
Sao Giang Hạ có thể thôi miên và quên anh ta được.
Chẳng phải cô ta luôn miệng nói sẽ yêu anh sao, đây chính là yêu sao?”
Còn nữa, lần nào anh ta cũng tẩy não Giang Hạ, không thể nào có chuyện cô đi thôi miên để quên anh được.
Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Sắc mặt Kiều Phàm không ngừng thay đổi.
Đường Hạo Minh cúi đầu nhìn đống giấy bị vò nát trên mặt đất. anh ta nhướng mày: “Bác sĩ Kiều, tôi biết chuyện này khiến người khác rất kinh ngạc. Dù
Anh ta nói không sai, Kiều Phàm quyết không tin Giang Hạ sẽ làm ra loại chuyện như thế.
Anh phải hỏi rõ Giang Hạ!
Cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng Kiều Phàm, cuối cùng anh ta mở cửa xe ra: “Lái xe đi.”
Đường Hạo Tuấn cong môi, sau đó nói với tài xế: “Lái xe đi, đến bệnh viện.”
“Vâng thưa ông chủ.” Tài xế dạ một tiếng rồi khởi động xe.
Đường Hạo Minh nhìn Kiều Phàm: “Cần tôi nói một chút về tình hình của bệnh nhân không?”
“Nếu anh muốn nói thì càng tốt, tôi có thể sớm nắm được tình hình rồi quyết định phẫu thuật thế nào.” Kiều Phàm lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Đường Hạo Minh xoa cằm: “Được thôi, nếu anh đã nói như thế tôi sẽ nói cho anh. Hi vọng anh sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách phẫu thuật.”
“Không cần anh nhắc.” Kiều Phàm lạnh lùng đáp lại, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Nét cười càng lúc càng đậm, Đường Hạo Minh bắt đầu nói cho Kiều Phàm biết về tình trạng của bệnh nhân.
Sau khi nghe xong, Kiều Phàm cau mày rồi cúi đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.