CHƯƠNG 1958
Giang Hạ!
Kiều Phàm ngay lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai, anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào phía sau ba mẹ Giang.
Ba Giang với mẹ Giang nhận ra được ánh mắt của anh ta, sắc mặt đồng thời thay đổi.
Lúc này, họ không chỉ lo lắng Kiều Phàm sẽ làm tổn thương Giang Hạ mà còn lo lắng Giang Hạ sẽ nhớ lại tất cả những ký ức của cô với Kiều Phàm khi nhìn thấy anh ta.
Vậy nên bất luận thế nào, bọn họ cũng không thể để Giang Hạ với Kiều Phàm gặp mặt nhau.
Ba Giang và mẹ Giang như ngầm hiểu được ý nhau, ba Giang ngay lập tức tiến lên một bước để chặn cửa.
Còn mẹ Giang thì quay người lại muốn thuyết phục Giang Hạ đang chuẩn bị đi ra quay vào lại, không cho cô đi ra.
Kiều Phàm nhìn thấu được ý đồ của hai vợ chồng, trong ánh mắt loé lên một tia chế giễu.
Không muốn Giang Hạ nhìn thấy anh ta sao?
Hừ, sao anh ta có thể để họ được như ý chứ!
“Giang Hạ!” Kiều Phàm mở miệng hét lên.
Ba Giang và mẹ Giang đồng thời lộ rõ vẻ tức giận và căm ghét trên khuôn mặt.
Anh ta vậy mà lại dám mở miệng gọi Giang Hạ.
Đây không phải là cố gắng thu hút sự chú ý của Giang Hạ để Giang Hạ ra mặt sao!
Ba Giang chịu không nổi nữa, cầm lấy cây chổi ở cửa, hung hăng nhìn Kiều Phàm: “Kiều Phàm, có phải cậu muốn giết chúng tôi mới cam lòng không? Nếu cậu thật sự muốn báo thù thì cứ nhắm vào hai vợ chồng già bọn tôi là được rồi, đừng có chĩa mũi nhọn vào con gái của tôi, còn nếu như cậu không làm vậy được, cứ một mực phải nhắm vào con bé, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, dù tôi
Vừa dứt lời, ba Giang lao về phía Kiều Phàm ,dùng cây chổi đánh thẳng lên người anh ta.
Kiều Phàm đau đớn cau mày, nhưng anh ta không đánh trả, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cửa: “Giang Hạ, tôi đếm đến ba, nếu cô không đi ra, đừng trách tôi hỗn xược với ba cô.”
Câu nói này xác thật càng khiến ba Giang tức giận hơn, lực xuống tay cũng càng trở nên mạnh hơn.
Hết gậy này đến gậy khác đánh vào lưng Kiều Phàm, tạo ra một âm thanh vô cùng nặng nề.
Sau cánh cửa, Giang Hạ đã biết chuyện gì xảy ra.
Cái người tên Kiều Phàm đó đã đến rồi, anh ta muốn cô ra ngoài, nhưng ba thì không muốn cô nhìn thấy anh ta, vậy nên mới ra tay đánh Kiều Phàm.
Thế nhưng Kiều Phàm lại dùng những lời nói đó để ép buộc cô phải ra ngoài, nếu không thì anh ta sẽ đánh lại ba cô.
Sức khỏe của ba đã rất tệ rồi, nếu như Kiều Phàm thực sự xuống tay phản kháng lại thì chắc chắn cơ thể của ba sẽ không thể chịu nỗi.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ trở nên căng thẳng, bắt đầu phản kháng lại mẹ Giang: “Mẹ, mau thả con ra, con phải ra ngoài.”
Mẹ Giang lắc đầu, dù có nói gì cũng kiên quyết không để cô ấy bước ra ngoài: “Không được, con không thể đi ra ngoài, Giang Hạ, không dễ dàng gì con mới có thể quên được cậu ta, nếu như con ra ngoài đó, đột nhiên lại nhớ đến cậu ta thì phải làm sao? Lẽ nào con muốn mình chìm đắm trong đau khổ một lần nữa à?”
Giang Hạ ngây ngốc người tại chỗ.