CHƯƠNG 1964
Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết rất rõ, nếu như Kiều Phàm thật sự chết, ngoài cái này, nhà họ Giang bọn họ cũng sẽ tán loạn, ông ta đánh chết người thì phải ngồi tù, vợ của mình chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn, không thể gượng dậy được, Giang Hạ và đứa bé trong bụng cô, cũng không có ai chăm sóc.
Nên vì nhà họ Giang, ông ta thật sự không thể để bỏ mặc Kiều Phàm.
Thở dài một hơi, ba Giang day thái dương: “Ba biết rồi, gọi điện thoại đi.”
“Vâng.” Giang Hạ gật đầu, đi vào nhà lấy điện thoại.
Mẹ Giang nhìn thấy cô đi vào, vội vàng hỏi: “Giang Hạ, sao vậy?”
Mẹ Giang không đi ra, bà không muốn nhìn thấy Kiều Phàm.
Nên vẫn luôn ở trong nhà.
Giang Hạ vừa gọi điện thoại, vừa nói với bà những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Nghe thấy Kiều Phàm bị ba Giang đánh đến nửa sống nửa chết, mẹ Giang tức giận: “Cái lão già này, đúng là không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ người thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không nghĩ xem mẹ con mình phải làm sao!”
Đường nhiên, mặc dù oán giận như vậy, nhưng thực ra mẹ Giang cũng hiểu được sự kích động của ba Giang.
Dù sao những chuyện mà Kiều Phàm làm, quả thật khiến người khác tức giận.
Giang Hạ nói địa chỉ cho bên phía bệnh viện, rất nhanh bên phía bệnh viện đã điều một chiếc xe cứu thương đến, đưa Kiều Phàm đi, ba Giang cũng đi lên xe cứu thương, dù sao Kiều Phàm không thể không có ai đi cùng.
Mặc dù, ba Giang cũng không hề muốn đi cùng, nhưng vẫn đi.
Trong nhà họ còn lại Giang Hạ và mẹ Giang.
Mẹ Giang nhìn mấy chiếc vali ở bên ngoài cửa, thở dài: “Xem ra hôm nay không đi được rồi.”
Giang Hạ cười: “Không đi được thì thôi, thực ra con cũng không muốn chuyển đi.”
“Ai muốn thường xuyên chuyển nhà chứ.” Mẹ Giang mặt đầy sự khổ tâm: “Nhưng không phải không thể sao.”
Giang Hạ ôm lấy bà: “Vậy thì đừng chuyển nữa, sau này cũng không chuyển nữa.”
“Không chuyển không được, Kiều Phàm một lòng muốn con bỏ đứa bé, muốn đối phó với nhà họ Giang chúng ta, cậu ta….”
“Mẹ, không sao.” Giang Hạ lắc đầu ngắt lời bà: “Từ trước đến nay, vì con, mẹ và ba mới luôn trốn tránh Kiều Phàm, lúc trước con không biết, cứ nghĩ là chúng ta không đối phó được anh ta, nhưng bây giờ con mới biết, không phải chúng ta không đối phó được anh ta, mà là hai người sợ con mềm lòng với anh ta, nên mới cùng con trốn tránh, không đối đầu Kiều Phàm, nhưng bây giờ con đã không còn yêu anh ta nữa, nên hai người cũng không cần phải băn khoăn về con, đối phó với Kiều Phàm đến cùng, con không quan tâm đến anh ta nữa, thật.”
Thấy con gái nói như vậy, mẹ Giang sững sờ, một lúc sau mới ngơ ngác nói: “Giang Hạ, con hiểu chuyện rồi.”
Giang Hạ khoác cánh tay bà ta: “Con xin lỗi mẹ, khiến hai người vì đứa con gái không hiểu chuyện như con, lo lắng hơn hai mươi năm, sau này, con sẽ không khiến hai người lo lắng nữa, bây giờ cả nhà chúng ta không lo lắng điều gì nữa, một lòng đối phó với Kiều Phàm, chúng ta không sợ Kiều Phàm là có thể thành công rồi, có đúng không?”
“Đúng!” Mẹ Giang gật đầu một cách nghiêm túc: “Chỉ cần con không còn tình cảm với Kiều Phàm nữa, vậy người làm ba mẹ như chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không lo lắng về Kiều Phàm nữa, nên đối phó với Kiều Phàm, đương nhiên là có thể.”
Giang Hạ cười: “Được, vậy cả nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng đối phó với anh ta, con không tin, ba người chúng ta không đấu lại một mình anh ta.”