CHƯƠNG 2019
Cho nên, chuyện Phàm có suy nghĩ muốn ở bên cạnh Hạ có xác suất vô cùng cao.
Nếu như Phàm không có suy nghĩ này, vậy chắc chắn anh sẽ lựa chọn tiếp tục hận nhà họ Giang, thế thì anh không có khả năng gì cho phép Hạ giữ lại đứa nhỏ, càng không thể bỏ qua cho chú.
Cho nên, cô đoán Phàm kêu Hạ ở lại chăm sóc cho anh, có thể là muốn Hạ lại có tình cảm với anh một lần nữa, sau đó giải trừ trạng thái thôi miên của Hạ, để Hạ khôi phục lại tất cả các ký ức trước kia.
Dù sao thì Phàm biết thôi miên mà.
Đương nhiên, đối với việc Phàm chấp nhận rằng mình có tình cảm với Hạ, cô thực sự cảm thấy vui.
Bởi vì như vậy, có lẽ là Phàm sẽ lựa chọn buông bỏ hận thù với nhà họ Giang.
Chỉ là cô lo lắng sau khi Phàm để Hạ khôi phục ký ức, cảm xúc Hạ sẽ sụp đổ.
Dù sao trước đó Phàm đã mang đến quá nhiều đau khổ cho Hạ, bóng ma tâm lý nặng như thế, cho dù bây giờ Phàm đã biết mình yêu Hạ, đồng thời cũng muốn ở bên cạnh Hạ.
Nhưng mà sau khi Hạ nhớ ra anh, tìm về tình cảm với anh, Hạ có thể chấp nhận chuyện này không đây?
Đổi lại là cô, chắc chắn là cô không thể chấp nhận.
Bởi vì người mà mình yêu trước kia làm tổn thương mình như thế, sau đó đột nhiên lại nói yêu mình, muốn ở bên cạnh mình, châm chọc biết bao nhiêu.
Lúc em yêu anh, anh không yêu em, làm nhục em đủ thứ.
Bây giờ em không muốn yêu anh nữa, anh lại nói anh yêu em, muốn ở bên cạnh em, như vậy không phải là đang chơi đùa với cô ấy à?
Cho nên, điều mà cô lo lắng chính là cái này.
Giang Hạ không biết Tống Vy đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy lời cô nói, trên mặt Giang Hạ tràn đầy hoài
Tống Vy thở dài: “Không có gì đâu.”
Cô cũng không định nói cho Hạ biết chuyện Phàm đã yêu Hạ.
Nếu như Hạ thấy tò mò hay là cái gì đó, đột nhiên lại muốn phát triển quan hệ với Phàm, sau đó lại tìm bác sĩ thôi miên để tìm lại trí nhớ của mình thì sao?
Đương nhiên nếu tìm lại ký ức mà Hạ có thể thản nhiên đối mặt với những tổn thương mà Phàm đã gây ra cho cô, đồng thời cũng sẵn sàng ở bên cạnh Phàm, vậy thì chẳng còn chuyện gì tốt hơn nữa, cô cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng mà nếu như Hạ không có cách nào thản nhiên chấp nhận những tổn thương mà Phàm gây ra cho mình, lại muốn ở bên cạnh Phàm, vậy thì không thể nghi ngờ gì, Hạ sẽ lại rơi vào đau khổ một lần nữa.
Cho nên, khi chưa xác định rốt cuộc là Hạ thuộc tình huống nào, cô vẫn không có ý định nói cho Hạ biết chuyện Phàm đã rung động.
Có lẽ để tự Hạ phát hiện ra thì tương đối tốt hơn.
Có lẽ như thế, năng lực tiếp nhận của Hạ sẽ cao hơn.
Còn nữa, e là sau này Phàm cũng phải từ từ “tấn công” Hạ?
Nếu như anh thật sự muốn ở bên cạnh cô, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Tống Vy nói một nửa giữ một nửa, thần thần bí bí, Giang Hạ nhún nhún vai: “Cậu đang mập mờ cái gì vậy?”
Tống Vy cười cười: “Không phải là mập mờ cái gì đâu, mà là… thôi bỏ đi, sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Được rồi, cậu đã nói như vậy, tớ còn cần gì phải hỏi nữa.” Giang Hạ le lưỡi.