“Tớ biết rồi, tớ tìm rồi, còn đích thân đến đặt một lượng vải lớn, sau đó lúc trở về, tớ lại chạy đến xưởng vải mà chúng ta đang hợp tác một chuyến, cậu đoán xem sẽ thế nào?”
Giang Hạ tức giận nắm chặt tay lại: “Chủ quản của bọn họ, vậy mà lại có thể giữ vải không đưa cho chúng ta! Cái gì mà máy móc bị hỏng, tất cả đều là vớ vẩn!” Nghe thấy vậy, Tống Vy dừng động tác trên tay lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Còn thật sự bị mình nói trúng.
Công xưởng vải hoặc là không giao vải, hoặc là đã giao vải của bọn họ cho nhà khác.
“Bọn họ có nói nguyên nhân tại sao làm như vậy không?” Tống Vy mím môi.
Giang Hạ lắc đầu: “Không có, bọn họ chỉ nói, bây giờ vẫn chưa đến thời gian giao vải, đợi đến ngày cuối cùng của tháng, bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta.
”
“Hừ, kẹt ở ngày giao vải cuối cùng mới đưa cho chúng ta, rõ ràng là không muốn để cho chúng ta sản xuất quần áo đây mà.
” Tống Vy nắm chặt cán chổi, giọng nói lạnh như băng.
Giang Hạ ngồi lại xuống ghế: “Không phải chứ, nhưng mà chúng ta lại không thể làm gì bọn họ, bởi vì bọn họ làm vậy cũng không vi phạm điều kiện của hợp đồng, thật sự tức chết tớ rồi, lúc nãy còn gọi điện thoại để cảnh cáo tớ, bảo tớ đừng thúc giục bọn họ, giục cũng không có, mẹ nó, đùa cái gì vậy!”
Cô ta tức giận đập bàn.
Tống Vy thu dọn mảnh vỡ xong, đem chổi bỏ lại góc