Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2241


trước sau

CHƯƠNG 2241

Cho đến khi cảm thấy có người lay mình, cô mới ậm ừ, mở mắt.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ trên đầu truyền đến.

Tống Vy dụi dụi mắt, tầm mắt cũng khôi phục lại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy mọi thứ trong phòng.

Mặc dù trong phòng bật đèn sáng nhưng rất mờ, là loại đèn ngủ tự động, không phải loại cần người bật lên.

Mà loại đèn này, thường là vào buổi tối, sau khi trời tối hẳn đèn sẽ tự động sáng lên.

Vậy bây giờ là tối rồi.

Tống Vy sững sờ: “Em ngủ lâu vậy à?”

“Không lâu lắm, ba tiếng đồng hồ.” Đường Hạo Tuấn chỉnh mái tóc rối tung vì ngủ của cô.

Tống Vy chớp mắt: “Ba tiếng đồng hồ mà còn không lâu, trời tối rồi, anh còn chưa bật đèn, có nghĩa là anh cứ ôm em với tư thế cũ trước khi em ngủ, ôm em lâu như vậy tay và vai anh không tê à?”

Cô nhìn anh với đôi mắt đau lòng và áy náy.

Cô cứ thế tựa vào vòng tay anh ngủ, mà đã cảm thấy cổ hơi cứng đờ, huống chi anh không động đậy chút nào.

Nhìn thấy ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào má vợ, dịu dàng nói: “Không tê, ôm vợ anh sao có thể tê được? Đừng nói ba tiếng, cả đời cũng không bao giờ.”

Nghe vậy, Tống Vy đột nhiên bật cười: “Anh biết dỗ em vui quá nhỉ.”

“Anh không hề dỗ em vui, anh rất nghiêm túc.” Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô, nói cho cô biết thái độ của anh rất nghiêm túc.

Lòng Tống Vy ấm

lên: “Chồng à, anh thật tốt.”

“Giờ em mới biết?”

“Em luôn biết.” Tống Vy cười đáp.

Khóe môi của Đường Hạo Tuấn cũng cong lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Sau đó, anh vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô: “Được rồi, em có đói không? Vừa rồi người giúp việc gõ cửa bảo chúng ta xuống ăn cơm.”

Tống Vy cúi đầu sờ bụng: “Đúng là có hơi đói.”

“Vậy thì đứng dậy.” Đường Hạo Tuấn nắm tay cô đứng lên khỏi sô pha.

Tống Vy nghĩ đến cánh tay đang nắm tay cô, đó là bàn tay đã ôm cô trước đó.

Cô vừa đi theo anh ra cửa vừa nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay anh.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Làm gì đấy?”

“Em đang xoa bóp cho anh.” Tống Vy cười đáp: “Anh cứ luôn ôm em, cánh tay của anh hẳn là không thoải mái, giúp anh lưu thông máu một tí, buổi tối sẽ xoa bóp vai cho anh.”

“Được rồi, cảm ơn bà xã.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng cảm ơn.

Tống Vy đáp lại câu không cần cảm ơn, tiếp tục xoa bóp cánh tay anh.

Hai vợ chồng nói nói cười cười bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu đến phòng ăn.

Lúc này đã có hai người ngồi trong phòng ăn, Kiều Phàm và Trần Châu Ánh.

Hai người này đang ngồi cùng một hàng ghế, nói về cái gì đó, trông có vẻ rất vui vẻ, ít nhất là bầu không khí không có gì kỳ lạ.

Điều này khiến Tống Vy ngạc nhiên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện