“Ồ.
” Tống Dĩnh Nhi chu miệng đáp lại, không nói gì nữa.
Tống Vy không để ý tới hai đứa nhỏ, mà là đang suy nghĩ những gì Đường Hạo Tuấn vừa nói.
Nghe anh nói Lâm Giai Nhi không có nhắm vào giác mạc của cô, trái tim thắt lại của cô quả thực đã thở phào, nhưng nghĩ đến bộ dáng điên cuồng lúc đó của Lâm Giai Nhi, cô vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, khuôn mặt nhỏ vẫn đen sầm: “Làm sao Sếp Đường chắc chắn rằng cô Lâm thực sự không nhìn trúng giác mạc của tôi?”
Đường Hạo Tuấn đút một tay vào túi: “Bởi vì giác mạc mà Giai Nhi nhìn trúng, là của một người sắp chết.
”
“Người sắp chết?” Hai mắt Tống Vy khẽ mở to.
Đường Hạo Tuấn nói: “Bản thân Giai Nhi đã nói rằng tuổi thọ của người đó có thể chỉ còn hai hoặc ba tháng này thôi.
” Nghe vậy, vẻ mặt của Tống Vy từ từ khôi phục như cũ, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Tuổi thọ hai hoặc ba tháng, đó hẳn là một người bệnh nặng.
Có vẻ như họ đã thực sự hiểu lầm.
Nghĩ tới đó, Tống Vy cúi đầu, vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi Sếp Đường, tôi hiểu lầm cô Lâm rồi.
”
“Không có gì đâu, phản ứng của Giai Nhi lúc đó quả thực rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, tôi cũng vậy.
” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn rơi trên người cô, bày tỏ cô không cần xin lỗi.
Tống Vy ngẩng đầu lên: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy chúng ta không nhắc đến nữa, Sếp Đường, đi trước đây.
”
Nói xong cô nắm tay hai đứa nhỏ bước vào thang máy.
Đường Hạo Tuấn cũng đi theo vào.
Thấy vậy, Tống