Tống Huyền điều chỉnh hướng xe lăn, nhưng cũng không có vội đi vào, ngược lại là ngẩng đầu hừ với cô: “Nếu không phải sợ sự việc càng thêm tồi tệ, tôi bị hiệp hội cảnh cáo thì tôi thật muốn phóng viên chụp được cảnh cô không nhân nhượng với người thương tật, cho người trên mạng mắng chửi cô.
”
Nói xong, Tống Huyền điều khiển xe lăn đi vào.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ta, không khỏi cười khẩy một tiếng.
Ngay cả vào cửa mà cũng phải tranh giành, giống như đi vào trước là sẽ được hạng nhất vậy, thật đúng là buồn cười.
Bất lực mà lắc đầu, Tống Vy khẽ thở dài một hơi, chỉnh lại tóc, điều chỉnh lại tâm lý, sau đó nhấc chân, tiến vào tòa nhà, đi tới sân đấu.
Địa điểm thực ra là phòng họp của hiệp hội, vì tổng cộng chỉ có 16 người thi đấu, cho nên hiệp hội đã bỏ sân đấu chuyên tổ chức cuộc thi và tổ chức trong phòng họp.
Hơn nữa, để xác định tính công bằng cho các vòng chung kết của cuộc thi, hiệp hội còn mời một số hãng truyền thông thời trang đến phát sóng toàn bộ quá trình cuộc thi.
Sau khi Tống Vy biết được điều đó, một tia sáng sắc bén xẹt qua mắt, nhìn về phía Tống Huyền.
Đối với Tống Vy mà nói, phát sóng trực tiếp đúng là quá tốt, cô còn đang rầu lúc chung kết, không thể để tất cả mọi người biết Tống Huyền là một người thường xuyên đạo nhái.
Không ngờ, hiệp hội đã chủ động giúp cô giải quyết vấn đề này.
“Tuy nói như vậy, nhưng chủ đề lần này là mùa xuân,