Cô ta đắc ý hất cằm, nhìn sang Tống Vy, muốn xem thử biểu cảm của Tống Vy, có bị đả kích đến vậy không.
Tuy nhiên Tống Huyền không nhìn thấy vẻ đả kích trên mặt Tống Vy, chỉ nhìn thấy sự kinh ngạc và ngưng trọng của Tống Vy.
Đối với điều này, trong lòng Tống Huyền kêu lộp bộp, có loại dự cảm chẳng lành, tự nói với chính mình: “Cô ta chắc sẽ không nhìn ra gì đó chứ?”
Không, sao có thể chứ, thiết kế của chiếc váy này là ở thế kỷ trước, thế kỷ trước máy tính còn chưa phát triển, trên mạng căn bản không tìm ra hình liên quan.
Chỉ có trong một viện bảo tàng cũ ở nước ngoài mới có một bức hình người mẫu mặc chiếc váy này, cho nên Tống Vy không thể từng nhìn thấy.
Suy nghĩ như vậy, Tống Huyền lập tức không lo lắng nữa, yên lòng, mỉm cười dương dương tự đắc: “Tống Vy, như thế nào, chiếc váy tôi thiết kế, trình độ cao hơn cô chứ?”
“Quả thật cao hơn tôi.
” Tống Vy gật đầu công nhận.
Nhưng người cô công nhận không phải là Tống Huyền, mà là Daphne.
Cô thật sự không ngờ, Tống Huyền vậy mà to gan bằng trời như vậy, dám sao chép thiết kế của Daphne, còn không biết xấu hổ mà nói là của mình.
Tống Huyền không biết sự phẫn nộ trong lòng của Tống Vy, nghe thấy cô thừa nhận trình độ không có bằng mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình coi như đã thắng Tống Vy một lần.
Tống Vy thấy Tống Huyền cười đắc ý thì lạnh lùng nhếch cánh môi đỏ.
Mười sáu người mẫu đều đã đi catwalk rồi, tất cả từ hậu trường đi ra, xếp thành