Cái lão già đáng chết, ăn no dửng mỡ, còn phải trình bày ý tưởng thiết kế.
Trực tiếp tuyên bố vòng thi này kết thúc thì sao hả?
“Hừ!” Tống Huyền tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại không có thể hiện ra, cố ra vẻ đang rất trấn tĩnh.
Tuy nhiên cô ta che giấu tốt cỡ nào, Tống Vy luôn âm thầm chú ý cô ta, vẫn nhìn ra vấn đề trên mặt cô ta, bởi vì nụ cười đó, thật sự là quá miễn cưỡng rồi.
Mắt của Tống Vy khẽ đảo, suy nghĩ một chút thì biết Tống Huyền đang lo lắng cái gì.
Cũng phải, thiết kế không thuộc về mình, đâu thể nói ra ý nghĩa của thiết kế được.
Cô đợi xem Tống Huyền lát nữa xử lý như nào.
Nghĩ rồi, Tống Vy thẳng người lên, hoàn toàn thu lại sự chú ý đặt trên người Tống Huyền, nghiêm túc nghe nhà thiết kế trên sân khấu tường thuật ý tưởng thiết kế của cô ta.
Nhà thiết kế trên sân khấu xếp thứ tư, ông Mạc là dùng cách đếm ngược để mọi người lên sân khấu.
Rất nhanh, người xếp thứ tư và xếp thứ ba đã thuyết trình xong, cuối cùng đến lượt Tống Vy rồi.
Tống Vy đi đến sân khấu, nhận lấy cái que chỉ mà nhà thiết kế xếp thứ ba đưa cho, sau đó mỉm cười với mọi người bên dưới, bắt đầu giảng giải: “Liên quan đến ý tưởng thiết kế của tôi, thật ra rất đơn giản, mọi người đều biết, trang phục của dân tộc thiểu số đều có một điểm chung, đó chính là thêu, mà thêu ngoài kỹ thuật ra, cái quan trọng nhất là màu sắc...”
Thấy Tống Vy ở trên sân khấu tràn đầy tự tin, Tống Huyền đố kỵ đến đỏ mắt, tay để trên chân đã siết nhăn chiếc váy.
Cô ta đang nghĩ, nếu như đổi người trên sân khấu là cô ta, cho dù thiết kế cũng là của cô ta, cô ta cũng tuyệt đối không thể giống như Tống Vy, nói chi tiết ý tưởng thiết kế như vậy.
Mà đây chính là chênh lệch giữa cô ta và Tống Vy, Tống Vy ưu tú bao nhiêu thì cô ta vô năng bấy nhiêu.
.
Đọc truyện hay tại || Т RUМTRUYEN.
мE ||
Tống Vy ở trên sân khấu thuyết trình gần 10 phút, cuối cùng cũng nói xong.
Ông Mạc dẫn đầu vỗ tay khen cô, bởi vì trong mười phút này cô đã nói rất hay, thậm chí một vài chi tiết, còn khiến