Ông cụ Mạc nheo mắt lại.
Ông ta đương nhiên sẽ không cho rằng cô đang lừa ông ta, dù sao loại lời này, ai cũng không dám nói bừa.
Nhưng đồng thời, ông ta vẫn có hơi nghi hoặc trong lòng: “Mấy vòng thi trước cháu nói Tống Huyền sao chép, ta tin cháu, nhưng vòng thi này cô ta chép thế nào? Đề mục của ta là trước khi thi đấu mới công bố, cô ta lấy đâu ra thời gian đi tìm thiết kế của chủ đề này, phải biết khi thi, không thể chạm vào bất kỳ thiết bị điện tử nào.”
“Vậy nếu như Tống Huyền biết chủ đề của ông là như này từ lâu rồi thì sao?” Tống Vy nhìn ông ta.
Ông Mạc thay đổi sắc mặt, nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy: “Sao có thể, cô ta từ đâu mà biết trước được?”
“Ài...” Tống Vy thở dài một tiếng, có hơi không nhẫn tâm mà mở miệng: “Là Mạc Vân.”
“Cái gì?” Con ngươi của ông cụ Mạc co rút lại.
Tống Vy cắn răng, nói ra nội dung cuộc điện thoại mà cô lúc đó nghe được ở cầu thang thoát hiểm.
Sau khi nghe xong, ông cụ Mạc nắm chặt đầu rồng trên cây gậy, gương mặt âm trầm đến đáng sợ, rõ ràng rất tức giận.
Ông ta nghĩ ra rồi, hai hôm trước đứa nhóc Mạc Vân quả thật đã hỏi ông ta về chuyện đề mục của cuộc thi đấu, ông ta không có nghĩ nhiều, đã nói cho con bé.
Không ngờ, con bé vậy mà cố ý giở trò, tiết lộ cho Tống Huyền, là vì để chèn ép Tống Vy, thật là cô cháu gái ngoan của ông ta!
“Ông Mạc, ông cứ bình tĩnh trước, đừng giận tức hại thân thể.” Thấy bộ dạng tức giận không thôi của ông Mạc, Tống Vy nhẹ nhàng vuốt ngực của ông ta.
Cô cháu gái một lòng cưng chiều làm ra loại chuyện này, cũng không trách ông cụ Mạc sẽ tức thành như này, Mạc Vân không biết, mục đích chèn áp người này của cô ta là đã đạt được, nhưng đã ném danh tiếng của ông nội mình cho người khác giẫm đạp.
Chuyện Tống Huyền sao chép không thể giấu được mãi mãi, tóm lại có ngày có người vạch trần, mà chuyện Mạc Vân tiết lộ trước chủ đề cho Tống Huyền cũng sẽ bị người ta tra ra, đến lúc đó bên ngoài sẽ nghĩ ông Mạc như thế nào, liệu có cảm thấy ông Mạc cố ý nói chủ đề cho cháu gái, để cháu gái đi chèn ép người khác không?
“Ta không sao.” Ông cụ Mạc hít sâu, đè xuống lửa giận trong lòng, mỉm cười miễn cưỡng, nhưng trong nụ cười lại tràn ngập sự đau lòng.
“Cô bé Vy, cháu cố ý nói chuyện này với ta, là muốn bảo vệ danh tiếng của ta phải không?” Ông Mạc nhìn vào mắt của Tống Vy.
Tống Vy dạ một tiếng: “Không sai, vòng thi đấu trước, Tống Huyền đã sao chép tác phẩm của sư nãi cháu, cháu không thể tha cho Tống Huyền, cháu định đợi đến chung kết thì vạch trần chuyện Tống Huyền sao chép, một khi đã vạch trần, danh tiếng của ông sẽ bị Mạc Vân và Tống Huyền liên lụy, cháu không muốn nhìn thấy kết quả như này.”
Cho nên cô nói ra chuyện này, chính là muốn kêu ông Mạc lôi Mạc Vân ra khỏi chuyện này, xử lý sạch sẽ