“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Tạm biệt!” Tống Vy cười chào tạm biệt, sau đó cúp máy.
Sau khi cất điện thoại đi, cô vươn tay ra với cậu trai: “Đưa cho tôi đi.” Cậu shipper lại đưa hoa cho cô, còn kèm cá biên lai nhận hàng.
Tống Vy ký tên xong, cậu shipper liền rời đi.
Tống Vy ôm bó hoa lớn đi theo phân hội trưởng vào văn phòng.
Hoa kia cũng khoảng tầm chín mươi chín bông, bó thành một bó to tới bất ngờ, còn nặng nữa.
Tống Vy ôm rất chật vật, lúc đi cũng loạng choạng, còn chắn hết cả tầm nhìn, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất.
Vì vậy mà cả dọc đường, cảnh cô ôm hoa đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Cuối cùng cũng tới văn phòng, Tống Vy đặt hoa xuống, thở phào một hơi, đập đập cánh tay, nhăn mặt ngồi xuống đối diện bàn làm việc của phân hội trưởng.
Phân hội trưởng rót một chén nước cho cô: “Có người thích mà không vui, còn cau có mặt mày là sao?” Tống Vy cầm cốc chén trà lên uống một ngụm: “Phân hội trưởng cứ nói đùa, ai thích tôi chứ?”
“Người tặng hoa cho cô đấy, không phải thích cô thì là gì?” Phân hội trưởng cười nói: “Cô đừng thấy tôi lớn tuổi thế này, tôi cũng biết thứ như hoa hồng không thể tặng tùy tiện được đâu.
Nhất là hoa hồng đỏ, chỉ có thể tặng cho người mình thích, hoặc là người yêu.”
Tống Vy dở khóc dở cười lắc đầu: “Nhưng lần này phân hội trưởng nói sai rồi, anh ấy không thích tôi đâu, anh ấy
chỉ tán thưởng tài năng thiết kế của tôi thôi.
Tặng hoa hồng là bởi vì tính cách anh ấy lạnh nhạt, không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy nếu là phụ nữ thì đều có thể tặng hoa hồng”
“Được rồi được rồi, tôi không hiểu người trẻ tuổi các cô.
Không nói mấy chuyện này nữa, biết tôi gọi cô tới đây làm gì không?” Phân hội trưởng nhìn cô.
Tống Vy suy nghĩ một lát rồi mới cất lời: