Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 406


trước sau

CHƯƠNG 406

Trình Hiệp cắn răng báo cáo cho hết: “Cô ta không còn khả năng sinh sản nữa. Còn cái chân kia, bởi vì độ dài chân không phù hợp, đầu khớp còn ở sai vị trí nữa nên sau này có khả năng sẽ bị dị tật, đại loại là sẽ đi khập khiễng Hay còn gọi là người thọt.

Khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy như thế, gương mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, lạnh lùng đến mức khiến người ta thấy rét run: “Đợi đến khi cô ta có thể xuất viện thì ném vào bệnh viện tâm thần lại. Nói với nhóm bác sĩ y tá bên đó phải chăm sóc thật chu đáo cho cô ta!”

Năm chữ “Chăm sóc thật chu đáo” kia được anh nhấn mạnh.

Trình Hiệp hiểu ý của anh, vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu: “Rõ ạ, ngoài ra tôi cũng đã truy ra được nguồn thuốc mà Tống Huyền đã chuốc cho anh rồi. Có một tên côn đồ đưa cho cô ta, tên côn đồ đó trước đây là hàng xóm mẹ con họ, dưới trướng tên đó có mười mấy người nên Tống Huyền vẫn luôn giữ liên lạc với gã, còn nghe nói là hai người họ…”

Nói đến đây, Trình Hiệp bỗng nhìn lên đỉnh đầu Đường Hạo Tuấn, có hơi ngại ngần lên tiếng tiếp.

Ánh mắt của Trình Hiệp đã quá rõ ràng, Đường Hạo Tuấn nhìn qua đã hiểu ngay ý tứ trong đó. Gương mặt anh tuấn đen như mực, khí lạnh quanh thân tràn ra.

“Gã đàn ông đó từng ngủ với Tống Huyền phải không?” Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.

Trình Hiệp kinh ngạc: “Tổng giám đốc biết sao ạ?”

“Tống Vy từng nói với tôi.”

“Thì ra là thế.” Trình Hiệp như ngộ ra mà gật đầu một cái, vẻ mặt nhanh chóng nghiêm chỉnh lại: “Bọn họ đã quấn quít với nhau từ trước cả hôm Tống Huyền và tổng giám đốc đính hôn. Mấy năm gần đây, người đàn ông đó cũng đã giúp Tống Huyền gây ra không biết bao nhiêu chuyện thất đức.”

“Thế thì tra ra đi. Tra hết rồi giao cho bên cảnh sát, thứ cặn bã như thế không cần phải giữ lại.” Đường Hạo Tuấn ra phán quyết.

Trình Hiệp đáp lời, sau đấy báo cáo thêm vài chuyện nữa rồi mới rời đi.

Đường Hạo Tuấn ở trong phòng làm việc xử lý tài liệu, làm việc đến trưa mới đứng dậy đi pha cà phê.

Pha ít cà phê xong

thì ghé ngang phòng ngủ, chợt nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên trong: “Cái gì?

Ông bảo tôi nói với tổng giám đốc Đường thu tay lại?”

Nghe thấy Tống Vy nhắc đến mình, Đường Hạo Tuấn nheo mắt, dừng chân đứng ngoài cửa, im lặng lắng nghe.

Bên kia cánh cửa, Tống Vy mỏi mệt tựa vào đầu giường, đắp trên mình chiếc chăn màu đen của Đường Hạo Tuấn, sắc mặt khá tệ nói qua di động: “Ông Tống, tôi nói cho ông rõ này, không đời nào tôi nói với tổng giám đốc Đường tha cho ông đâu. Dựa vào đâu mà tôi phải giúp ông chứ?”

Tống Huy Khanh nhìn nhân viên kế toán đang kiểm đếm sổ sách, trong lòng gấp gáp như kiến bò trên chảo lửa: “Vy Vy à, ba biết người ba này làm chuyện có lỗi với con nên con mới hận ba như thế. Nhưng lần này con phải giúp ba một tay, chẳng lẽ, con nhẫn tâm nhìn nhà họ Tống ta phá sản hay sao?”

“Cớ gì tôi lại không nhẫn tâm chứ? Tôi cũng đã từng nói rồi, tôi ước nhà họ Tống phá sản còn chẳng kịp nữa là, thế nên ông cầu xin tôi là đang cầu xin nhầm người rồi đấy. Hơn nữa, ông dựa vào đâu mà lại tin rằng tổng giám đốc Đường sẽ nghe theo tôi mà bỏ qua cho ông chứ!”

Tống Vy véo sống mũi mình một cái, nói bằng giọng đầy khinh miệt: “Tôi nói cho ông Tống hay này, sự việc lần này là do Tống Huyền gây ra. Cô ta chọc giận tổng giám đốc Đường, cho nên đáng đời nhà họ Tống mấy người đi đến bước đường này!”

“Mày…” Tống Huy Khanh tức đến mức bàn tay cầm di động run lên bần bật.

Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa nghe thấy Tống Vy nói với Tống Huy Khanh như thế, đôi môi mỏng nhếch lên, trong lòng cũng thấy ấm áp hẳn.

Tốt quá, cô đứng về phía anh!

“Được rồi, ông Tống à, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép cúp trước đây.” Tống Vy hít một hơi thật sâu, đè xuống trái tim sầu muộn của mình, cất lên giọng nói trong veo mà đầy lạnh lùng, hờ hững.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện