“Vào đi!” Giọng nói lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn truyền từ trong ra.
Tống Vy đẩy cửa bước vào: “Đường tổng, cuối tuần anh có thời gian không?” “Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn buông tập tài liệu trong tay xuống nhìn về phía cô.
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay, lấy hết dũng khi nói: “Là như vậy.
Nhà trẻ của Hải Dương và Dĩnh Nhi muốn tổ chức một hoạt động dành cho ba mẹ và con cái.
Anh cũng biết tình cảnh của mẹ con chúng tôi.
Cho nên...”
“Cô muốn tôi làm ba của hai đứa trẻ đi tham gia hoạt động này” Lông mày của Đường Hạo Tuấn hơi nhướng lên.
Chốc lát, anh hiểu được ý của cô.
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Ngón tay thon dài của Đường Hạo Tuấn gõ nhẹ lên bàn làm việc: “Vì sao lại tới tìm tôi? Không phải bên cạnh cô còn một người bác sĩ họ Kiều sao?”
Tống Vy xoa xoa chóp mũi: "Kiều Phàm không rảnh” Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức trầm xuống.
Cho nên vì cô không tìm được người khác nên cô mới tới tìm anh sao?
Nghĩ vậy, trong lòng anh hơi tức giận.
Đúng lúc anh muốn từ chối cô thì có một giọng nói linh tinh lang tang vọng từ cửa vào: “Loại chuyện này, cô cứ tìm tôi đi.”
Hửm?
Tống Vy quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Đường Hạo Minh cầm một tập tài liệu, lắc lư đi vào trong rồi dừng lại ở bên cạnh cô.
“Tổng giám Đường” Tổng Vy khách sáo cất tiếng chào anh ta.
Đường Hạo Minh nhìn qua khuôn mặt không có cảm xúc của Đường Hạo Tuần trước.
Sau đó, anh ta mới đặt ánh mắt lên trên người của Tống Vy: “Vừa rồi tôi đã nghe thấy hết rồi.
Cô muốn tìm ba cho hai đứa con để tham gia vào hoạt động
dành cho người thân.
Tôi đi thì sao?”
Anh ta chỉ vào bản thân mình.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày lại nhưng anh không nói gì mà chỉ nhìn vào Tống Vy.
Anh muốn biết đáp án của cô.
Tống Vy cũng không khiến cho anh thất vọng.
Cô cúi người với Đường Hạo Minh tỏ ý xin lỗi: “Cảm ơn tổng giám Đường.
Nhưng mà không cần đâu”
Cô từ chối dứt khoát như vậy.
Trong mắt của Đường Hạo Minh xoẹt qua một chút tức giận.
Chớp mắt, anh ta lại gần: “Tại sao cô không suy nghĩ về tôi xem? Tìm tôi với tìm Hạo Tuấn chắc không có gì khác nhau chứ?”
“Có!” Tống Vy quay đầu nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Bởi vì Đường tổng và con trai tôi có vẻ giống nhau.
Anh ta đi thì sẽ không phải lo lắng có bị người khác nghi ngờ có phải là ba con ruột hay không?
Đúng thế! Môi của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên.
Tâm trạng anh cũng vì câu nói này của cô mà trở nên tốt hơn chút.
Đường Hạo Minh không chịu nổi việc Đường Hạo Tuấn tốt hơn mình.
Anh ta cụp mi mắt xuống che đi sự u ám trong đôi mắt mình, nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ giống nhau thì có tác dụng gì? Hoạt động thân nhân chắc chắn là có không ít khâu.
Hạo Tuấn, cơ thể của cậu ta không được tiện cho lắm, không thể chơi trò chơi được.
Có đi thì cũng vô ích thôi.”
“Cái này.” Tống Vy sững sờ.
Đúng rồi.
Vậy mà cô lại quên mất chuyện này.
Nhìn dáng vẻ Tống Vy sắp bị Đường Hạo Minh thuyết phục, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trở nên lạnh lùng.
Anh đứng lên khỏi cái ghế: “Tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”
“Nhưng Đường tổng, vết thương của anh.” Tống Vy hơi mím đôi môi đỏ mọng.
Mặc dù cô rất vui khi anh đồng ý nhưng cô vẫn không yên tâm về anh.
Đường Hạo Minh đẩy gọng kính lên rồi cũng nói: “Đúng vậy Hạo Tuấn.
Vết thương chưa khỏi vẫn nên điều dưỡng đi.
Lỡ như anh xảy ra chuyện gì.
Không phải là liên lụy đến Vy sao?”
IC
Nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không thèm quan tâm tới anh ta.
Anh nhìn Tống Vy nhẹ nhàng mở miệng trả lời: “Không cần lo lắng cho vết thương của tôi.
Chỉ cần không phải vận động mạnh là được.
Được rồi.
Cô ra ngoài trước đi.
Cuối tuần tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh đã ra lệnh đuổi khách thì Tống Vy cũng không thể làm ngược lại được.
Sau khi nói lời cảm ơn, cô đi luôn.
Cô vừa đi thì Đường Hạo Minh đã không còn ngụy trang tiếp nữa.
Anh ta khôi phục lại vẻ mặt vốn có, âm trầm nói: “Đường Hạo Tuấn, tôi thật sự không nhìn ra cậu còn rất quan tâm tới người phụ nữ này nữa.
Vì cô ta đến cả việc làm ba cậu cũng bằng lòng.
Cậu nói xem nếu tôi nói chuyện này với Tống Huyền, Tống Huyền có tìm cô ta gây phiền phức không?” Nghe vậy, đôi mắt của Đường Hạo Tuấn híp lại.
Trong con người đen nhánh lộ ra sự lạnh lẽo vô tận: “Đường Hạo Minh, tôi cảnh cáo anh.
Tốt nhất anh bớt đưa ra mấy cái ý kiến này đi!”
Đường Hạo Minh cười lạnh: “Nếu tôi nói không, cậu có thể làm gì tôi?”
“Anh có thể thử” Đường Hạo Tuấn nghiêm giọng đáp lại một câu.
Đường Hạo Minh nhìn chằm chằm vào anh một lúc, đột nhiên anh ta cười phá lên: “Xem kìa.
Không phải tôi chỉ đùa thôi sao? Cậu còn tưởng thật nữa.
Được rồi.
Đây là tư liệu mà cậu cần”
Đường Hạo Minh đưa tập tài liệu trong tay qua.
Đường Hạo Tuấn không đón lấy.
Đường Hạo Minh cũng không nổi giận.
Anh ta nhún vai rồi để tập tài liệu lên trên bàn của anh rồi đi.
Lúc này, Trình Hiệp đi từ bên ngoài vào.
Trong tay anh ta cầm một cái bình giữ nhiệt.
Đường Hạo Tuấn ngồi lại xuống ghế.
Anh nhìn cái bình giữ nhiệt đó, hơi nhíu mày: