Tống Vy siết chặt nắm đấm.
Cô nghĩ, nếu người trước mặt không phải ba cô, chắc chắn cô sẽ đánh ông ta một trận tơi bời.
“Không biết ba là ai?” Tống Vy từ dưới sàn đứng dậy, nhìn ông chế giễu: “Ba, Hải Dương và Dĩnh Nhi thật sự không có ba à? Con cảm thấy có lẽ trong lòng ba biết rõ ba bọn trẻ là ai đúng không?”
Tống Huy Khanh nghe vậy thì ánh mắt chấn động, rồi nhanh chóng trở nên nghiêm nghị: “Mày nói bậy bạ gì đó, bản thân mày ra ngoài xằng bậy, làm sao tao biết được, được rồi, tao tới đây không phải để nói mấy chuyện này với mày, mày theo tao tới bệnh viện, xin lỗi dì Tô và Huyền cho tao, rồi từ chức ở tập đoàn Đường thị, dẫn hai đứa con hoang của mày cút về
nước ngoài đi”
“Không đời nào!” Tống Vy gằn giọng từ chối thẳng thừng: “Con sẽ không xin lỗi chuyện con không làm, ba, ba hãy gạt bỏ suy nghĩ này đi.”
Tống Huy Khanh không ngờ cô lại ương ngạnh như thế, nhất thời tức muốn nổ phổi: “Mày dám không nghe lời tao?”
Tống Vy cười đáp: “Chẳng phải ba nói con là đồ bất hiếu à, nếu đã bất hiếu thì tại sao phải nghe lời ba, ba, con khuyên ba vẫn nên quay về đi, bằng không con sẽ gọi cho mẹ, con tin rằng những tài liệu đen về ba trong tay mẹ có thể khiến ba rời đi."
“Mày!” Mặt Tống Huy Khanh nhăn nhúm, cuối cùng nổi giận đùng đùng trắng tay ra về.
Ông ta vừa rời đi, Tống Vy cũng không còn duy trì dáng vẻ ung dung ứng phó như lúc nãy nữa, mà ngồi bệch dưới sàn khóc lóc.
Cô không hiểu, cô và Tống Huyền đều là con gái ông, tại sao ông lại thiên vị như vậy? Ngay cả con cô cũng bị ông nói là con hoang? Không biết cô đã khóc bao lâu, đến khi cửa mở ra, giọng nói vui vẻ của hai đứa trẻ vang lên ngay.
“Mẹ ơi, chúng con về rồi!”
Tống Vy nghe vậy thì vội vàng ngừng khóc, luống cuống lau nước mắt, không muốn bọn trẻ nhận ra cô đã khóc.
Nhưng tiếc rằng cô vẫn chậm một bước, hai đứa trẻ đã chạy tới cửa, đúng lúc nhìn thấy nước mắt vẫn chưa lau xong của cô, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Tống Dĩnh Nhi chạy vào trước, kéo tay Tống Vy, dịu dàng hỏi.
Mặc dù Tống Hải Dương không hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ, rồi nở nụ cười miễn cưỡng: “Mẹ không sao, đúng rồi, hai con về bằng cách nào vậy, mẹ vẫn chưa đi đón hai đứa mà?”
“Là chú Đường đón tụi con về ạ.” Tống Dĩnh Nhi xoay người chỉ ra sau.
Tống Vy nhìn qua đó, lúc này mới nhìn thấy Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô, thấy bên mặt sưng đỏ của cô thì biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Em bị đánh à?”
Tống Hải Dương