“Tôi muốn làm gì sao?” Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Một nam một nữ ở chung một phòng, cô nói xem còn có thể làm gì?”
“Anh." Tống Vy hoảng sợ trừng to hai mắt.
Đường Hạo Minh nhấc chân đến gần cô.
Cô theo bản năng lui ra sau.
Lúc lùi đến cửa, đằng sau bị cửa chặn lại, không lui được nữa.
Cô không bỏ cuộc xoay người, nắm lấy then cửa xoay mạnh, muốn mở cửa ra.
Nhưng kết quả giống như những gì Đường Hạo Minh nói, cửa bị khóa trái.
Lúc này, Đường Hạo Minh đã sắp đến trước mặt cô.
Tống Vy cắn răng, buông tay đặt trên then cửa, chạy về một hướng khác, sau khi kéo dãn khoảng cách với anh rồi, cầm lấy bình hoa làm ra tư thế phòng ngự: “Anh đừng đến đây, anh còn lại gần tôi sẽ báo cảnh sát”
Đường Hạo Minh nhướng mày: “Cô báo đi, chỉ cần có gọi điện thoại được” “Có ý gì hả?” Tống Vy cảm thấy không ổn.
Đường Hạo Minh không nói gì, đứng ở đó hứng thú dạt dào nhìn cô.
Tống Vy ôm bình hoa vào lòng, tay còn lại lục túi xách, lấy điện thoại ra.
Sau đó cô nhìn thấy chỗ tín hiệu trống rỗng.
“Sao lại thế này?” Tống Vy giật giật khóe môi, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Đường Hạo Minh nâng tay, vuốt tóc mái ngược ra sau: “Bởi vì tôi đã chặn tín hiệu lại ngay từ đầu rồi, ngoài ra, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào đến gõ cửa”
Nghe được lời này, Tống Vy nắm chặt điện thoại: “Tôi hiểu rồi, thì ra đây là mục đích anh khi mời tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của anh!”
Không sai” Đường Hạo Minh gật đầu, không hề che giấu sự khen ngợi của anh: “Tôi vốn định sau khi khiêu vũ xong sẽ tìm lý do dẫn cô đến nơi này, nhưng không ngờ Đường Hạo Tuấn dẫn theo Tống Huyền đến chen
ngang, tuy là có chút sai lầm, nhưng may mà kết quả cũng không thay đổi”
“Vì sao?” Tống Vy tức giận nhìn anh: “Anh chiếm được tôi thì có ích lợi gì đối với anh chứ?”
Đường Hạo Minh cong môi: “Ích lợi lớn lắm, chắc cô cũng biết được ân oán giữa tôi và Đường Hạo Tuấn đúng không?
Tống Vy gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, cô đã nghe những nhân viên trong tập đoàn Đường thị nói, tuy anh và Đường Hạo Tuấn là anh em họ, nhưng lại giống như kẻ thù.
Chỉ vì anh là cháu đích tôn của nhà họ Đường, lại không được thừa kế tập đoàn Đường thị, cho nên oán hận