Biết cô muốn nói gì, mắt Tổng Vy hơi lóe lên, vội vàng ngắt lời cô: “Không phải, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi là một ông già chừng năm mươi tuổi”
Nghe được lời này, Giang Hạ giống như bị dội nước lạnh, lập tức không kích động nổi nữa, tiếc nuối thở dài: “Rõ ràng giống nhau đến thế, sao lại không phải chứ?”
Tống Vy cười ha ha, dời đề tài: “Được rồi, không nói đến chuyện này, hai đứa nhóc đâu rồi” “Mới chơi xong, mệt nên ngủ rồi” Giang Hạ trả lời.
“Tớ đi xem thử” Tống Vy đổi dép đi trong nhà.
Giang Hạ đóng cửa lại, đi sang đó cùng cô.
Thấy hai đứa nhỏ nằm trên giường ngủ ngon lạnh, mắt Tống Vy đầu dịu dàng: “Hạ, làm phiền cậu rồi” “Không có gì” Giang Hạ xua tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn.
Tống Vy nhẹ nhàng đóng cửa phòng hai đứa nhỏ lại: “Làm vài ly không?”
“Tới luôn” Mắt Giang Hạ sáng rực.
Tống Vy vào phòng bếp cầm hai lon bia, đưa cho cô một lon.
Giang Hạ nhận lấy, khui bia, ngửa đầu nốc: “Sướng!” Tống Vy cười cười, cũng uống một ngụm, sau đó hỏi thăm tình hình phòng làm việc.
Sau khi đến tập đoàn Đường thị đến giờ, cô không đến phòng làm việc nữa.
Bây giờ phòng làm việc đều do một mình Giang Hạ xử lý, nó như thế nào cô cũng không biết gì cả.
Nhưng Giang Hạ nghe cô hỏi, tốc độ uống bia chậm lại, vẻ mặt có hơi nặng nề.
Tống Vy thấy thế, đặt bia xuống hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Giang Hạ vò đầu: “Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là dạo gần đây có một phòng làm việc lớn hơn phòng làm việc của chúng ta rất nhiều đang chèn ép chúng ta”
“Lý do gì?” Tổng Vy nhíu mày.
“Ghen tỵ đó!” Giang Hạ đột nhiên bóp dẹp lon bia đang cầm, giận sôi máu: “Không phải cậu hay đưa bản thảo thiết kế về sao, cho nên kiểu dáng quần áo của phòng làm việc chúng ta đều rất mới và độc, bắt trend
nhanh, phòng làm việc bọn họ lập tức cử người qua dụ, định dù cậu qua đó làm”
LỒ” Tống Vy