"Nhất định rồi" Giang Hạ đáp lại.
Nói xong, Tống Vy đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, đi lên tầng cao nhất.
Đi tới ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, Tống Vy giơ tay lên, vừa định gõ cửa, bỗng nhiên nghe trong cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nói chuyện: "Hạo Tuấn, anh hãy giúp em một chút, hiện tại em thật rất thiếu tiền"
Là Tống Huyền!
Tống Vy thả tay xuống, đang đắn đo nên tạm thời tránh một chút hay không thì âm thanh của Đường Hạo Tuấn vang lên: "Cần bao nhiêu?"
"Sáu mươi tỷ!" Tống Huyền vội nói ra một con số.
Tống Vy nhíu mày.
Sáu mươi tỷ này không phải là mức bồi thường của cô ta sao.
"Được, lát tôi sẽ bảo Trình Hiệp chuyển cho cô" Đường Hạo Tuấn lạnh lùng đồng ý.
Còn không đợi Tống Huyền nói lời cảm ơn, môi mỏng của anh lại khẽ mở, nói: "Đây là lần cuối cùng.
"Anh có ý gì?" Tống Huyền vẻ mặt cứng đờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
Tống Vy cũng có chút hiếu ký, áp gần tai lại khe cửa.
Trong văn phòng, Đường Hạo Tuấn đặt bút xuống, cuối cùng nhìn thẳng về phía Tống Huyền: "Lần cuối cùng thu thập cục diện rối rắm thay cô, sau này tự cố gây họa, tự mình giải quyết, tôi sẽ không giúp nữa"
"Tại sao?" Tống Huyền gấp.
Anh không giúp cô ta nữa thì người khác sẽ nghĩ cô ta bị anh chán ghét mà vứt bỏ.
Đến lúc đó, những kẻ trước kia nịnh bợ cô ta, a dua với cô ta đều sẽ rời xa cô ta, thậm chí những người mà cô ta từng đắc tội đều sẽ tới trả thù cô ta.
Nghĩ vậy, Tống Huyền cảm thấy hoảng hốt, tiến lên một bước, xiết chặt lòng bàn tay nói: "Hạo Tuấn, anh không thể như vậy, năm năm trước anh đã từng nói, sẽ cho em tất cả những gì em muốn, bây giờ, anh."
Đường Hạo Tuấn dựa vào ghế, lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Tôi đã từng nói như vậy, đó là vì cô đã từng cứu tôi, nhưng ân tình lớn hơn nữa cũng có còn một ngày kết thúc, mà gần đây, mỗi chuyện cô làm đều giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi đã không thể nhịn cô được nữa, cô hiểu chưa?"
"Em.." Tống Huyền giật giật khóe miệng, không thốt nên lời.
Ngoài cửa, Tống Vy hoài nghi nhíu hàng lông mày thanh tú.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói năm năm trước Tống Huyền đã cứu được anh.
Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cô còn đang suy nghĩ thì âm thanh của Đường Hạo Tuấn lại truyền ra: "Được rồi, tôi hi vọng sau này cô hãy an phận một chút, ra ngoài đi"
Tống Huyền cụp mi mắt, che đi sự không cam lòng trong đáy mắt, bất đắc dĩ đi tới cửa.
Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Tống Vy đang đứng ngoài cửa vẻ mặt trầm tư, cô ta giật nảy mình, tức giận quát mắng: "Cô muốn chết à?"
Tống Vy lấy lại tinh thần, cười nhạt một tiếng: "Chủ nhiệm Tống, đã lâu không gặp."
Tống Huyền hừ lạnh, giọng điệu quái gở: "Tôi cũng