Tống Vy nhìn thấy địa chỉ phía trên, không khỏi nhíu mày: "Phi Sắc Niên Hoa, mình nhớ hình như đó là nhà hàng dạng quán bar, xem ra không thể mang hai đứa bé theo rồi"
Lẩm bẩm xong, cô cất điện thoại, đẩy cửa phòng thiết kế ra đi vào
Sau khi bóng dáng cô biến mất, Đường Hạo Tuấn nhanh chóng từ góc rẽ thang máy đi ra, trong tay mang theo một cái túi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía phòng thiết kế, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh mấp máy môi mỏng, không chút do dự xoay người rời đi, trở về tầng cao nhất.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn trở về nhanh như vậy, Trình Hiệp cảm thấy hơi kinh ngạc: "Tổng giám đốc, không phải anh đưa quần áo cho nhà thiết kế Tống sao, sao quần áo vẫn còn ở đây?"
Ánh mắt anh ta dừng trên cái túi Đường Hạo Tuấn mang theo.
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta ngay, đặt cái túi xuống, hờ hững hỏi: "Có phải Mạnh Ngọc hẹn tôi buổi tối đi Phi Sắc Niên Hoa uống rượu hay không?"
"Đúng vậy" Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn giật giật cà vạt: "Báo cho cậu ta, tôi sẽ đến đúng giờ" Trình Hiệp hơi mờ mịt: "Nhưng mà không phải buổi sáng anh nói không đi sao?" "Hửm?" Đường Hạo Tuấn không vui nhướng mày nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh, Trình Hiệp sờ chóp mũi, lập tức đổi giọng: "Tôi đã biết, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Mạnh ngay"
Dứt lời, anh ta vội lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới thu tầm mắt lại.
Buổi tối, Tống Vy đón hai đứa bé từ nhà trẻ về, sau khi thu xếp ổn thỏa thì bắt xe đi Phi Sắc Niên Hoa.
Khi đến, Kiều Phàm đang ngồi trên ghế.
Tống Vy đi tới: "Xin lỗi Phàm, tôi tới muộn rồi, trên đường có chút kẹt xe." Cô ngượng ngùng nói.
Kiều Phàm giúp cô đặt túi qua một bên, khẽ cười cười: "Không có, tôi cũng vừa tới không lâu, em mau ngồi đi."
Tống Vy ừ một tiếng, vuốt vuốt váy ngồi xuống, sau đó phát hiện thiếu người, nhìn Kiều Phàm: "Hạ còn chưa tới sao?"
Nụ cười trên mặt Kiều Phàm lập tức nhạt đi, anh ta cụp mắt trả lời: "Hạ vừa gửi tin cho tôi, nói cô ấy tạm thời có việc, không tới được."
"Vậy thật