"Tô Hải, anh..." Tô Diệu biến sắc, cô muốn ngăn Tô Hải lại nhưng còn chưa kịp nói xong thì Tô Hải đã nhanh hơn một bước: "Tô Diệu, Tào Bảo cũng mở lời rồi, nhà họ Tô chúng ta cũng không thể làm người ta mất mặt được. Tô Diệu, cô thấy có đúng không?" Dù sao anh ta cũng là cháu đích tôn nhà họ Tô, mặc dù Tô Diệu làm gia chủ cũng không tệ nhưng làm sao Tô Hải có thể để bản thân anh ta bị người ta xem nhẹ. Để Tô Diệu làm gia chủ thì còn ai đồng tình với anh ta nữa đây? Sau này Tô Hải cũng đừng mong là anh ta có thể lấn thân vào giới làm ăn. Hơn nữa vốn dĩ Tô Hải cũng không hài lòng với việc Tô Diệu làm gia chủ nhà họ Tô. Nếu Tô Diệu thua trong cuộc thi bơi lần này, chắc chắn cô ấy khó thoát tội. Tô Hải cười khà khà, ngay lập tức âm thầm quyết định để Tô Diệu và Trần Dương thi đấu. Lát nữa bọn họ thua anh ta sẽ quay về nhà họ Tô báo cáo lại, sau đó xúi giục mọi người buộc Tô Diệu giao cổ phần ra. Càng nghĩ Tô Hải lại càng đắc ý, sao mình có thể thông minh đến thế! Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, sắc mặt Tô Diệu cứng đờ lại. Bị nhiều người của các gia tộc nhìn chằm chằm như vậy thật sự Tô Diệu cũng rất hồi hộp. Dù sao Tào Bảo cũng là chủ nhà lần này, cô làm anh ta mất mặt cũng không hay. Hơn nữa nhà họ Tô cũng không thể để người khác xem thường trong cuộc thi đấu lần này được. "Được, nhà họ Tô chúng tôi tham gia cuộc thi đấu lần này." "Được, phóng khoáng lắm. Không hổ danh chưởng môn nhà họ Tô, tiểu thư Tô Diệu quả nhiên rất quyết đoán." Tào Bảo giơ ngón tay cái với Tô Diệu nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cuối cùng có tổng cộng năm gia tộc tham gia cuộc tranh tài giữa các gia tộc lần này, gồm có: Nhà họ Tào, nhà họ Tô, nhà họ Dư, nhà họ Sở và nhà họ Từ. Theo quy tắc thì mỗi gia tộc phải cử ra một nam một nữ tham gia thi đấu, tổng cộng là mười người. Thật ra Từ Tiểu Nhu chẳng có chút hứng thú gì với kiểu thi thố thế này nhưng cô không thuyết phục được cậu em trai đang cực kỳ hào hứng. Em trai cô khổ sở cầu xin tham gia cuộc thi này, Từ Tiểu Nhu chẳng còn cách nào khác đành phải đồng ý với yêu cầu của em trai. Nhà họ Dư có Dư Phi và vợ của anh ta tham gia. Nhà họ Tào đương nhiên là Tào Bảo và Vu Lan. Vu Lan là vị hôn thê của Tào Bảo, mọi người đều công nhận. Vì vậy để Vu Lan tham gia thi đấu cũng không ai dị nghị gì. Nhà họ Sở cử Sở Thâm và chị họ của anh ta, Sở Thiến tham gia. Cuối cùng, nhà họ Tô đương nhiên là Tô Diệu và Trần Dương tham gia. Sau khi xác nhận những người tham gia thi đấu, tất cả những người ở đây đều rất hào hứng. Thật sự quá kích thích, mỗi gia tộc đặt cược sáu tỷ, người nào chiến thắng sẽ nhận được hai mươi tư tỷ. Số tiền đặt cược này đúng là hấp dẫn. Mỗi người đẹp tham gia thi đấu, dù là Tô Diệu, Vu Lan hay Từ Tiểu Nhu thì đều là những người đẹp hàng đầu. Đúng là khiến bọn họ mở mang tầm mắt, quá đã. Nhiều người đẹp như vậy cùng nhau thi bơi, nước miếng của bọn họ sắp chảy ra tới nơi rồi. Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, nhân lúc thay đồ Tào Bảo dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn. Sau đó trên bãi cát cách đó không xa, nhân lúc mọi người không để ý, một thanh niên trẻ tuổi nhà họ Tào âm thầm xuống nước. Lúc này, Tào Chính Lương thấy phía bên này có vẻ náo nhiệt thì bước tới gần. Sau khi dò hỏi, ông ta liền hiểu ra. Tào Chính Lương âm thầm giơ ngón tay cái với Tào Bảo, trong lòng thì cười thầm. Thằng nhóc này quả là khôn khéo, Tào Chính Lương biết Tào Bảo học đại học chuyên ngành giáo viên bơi lội. Không hổ là con trai của Tào Chính Lương. Có thể nói tới tám, chín phần mười con trai ông ta sẽ là người thắng cuộc trong cuộc thi lần này. Hai mươi tư tỷ kia chắc chắn sẽ vào tay nhà họ Tào rồi. Nghĩ vậy, Tào Chính Lương bước lên một bước rồi nói: "Cuộc thi này đã được chuẩn bị đầy đủ cả, nhưng lại thiếu trọng tài. Để tôi làm trọng tài vậy." Nói xong, không biết ông ta lấy ra một cái còi rồi thổi một cái: "Mời các tuyển thủ tham gia cuộc thi vào vị trí."
Ở một bên khác, Tô Diệu đứng bên cạnh Trần Dương có chút căng thẳng nói: "Trần Dương, em..em không giỏi bơi cho lắm..." Trần Dương mỉm cười an ủi cô: "Mọi chuyện còn có anh đây." Thấy dáng vẻ tự tin của Trần Dương, Tô Diệu cũng không căng thẳng nữa. Cô gật đầu rồi mỉm cười với Trần Dương. Tào Chính Lương thấy mọi người đã chuẩn bị xong thì thổi còi, tiếng còi chói tai vang lên: "Các tuyển thủ vào vị trí, chuẩn bị, bắt đầu!" Rào rào! Rào rào! Mệnh lệnh bắt đầu cuộc thi vừa đưa ra, mười người lập tức nhảy xuống nước rồi ra sức bơi về phía hòn đảo nhỏ. "Oa, bọn họ bơi nhanh quá!" "Cố lên!" "Tăng tốc đi!" Những người trên bờ biển đua nhau hò hét, ai nấy đều kích động không thôi. Cuộc thi này cược những hai mươi tư tỷ, bằng toàn bộ gia sản của mộ gia tộc hạng hai đấy. "Tư thế vào nước của Từ Tiểu Nhu đẹp quá..." "Tô Diệu cũng không kém, giống như mỹ nhân ngư vậy!" "Quả nhiên nữ thần chính là nữ thần, đến cả tư thế bơi cũng đẹp hơn người khác." Ánh mắt của những người đàn ông trên bờ hầu như đều dán vào Từ Tiểu Nhu, Tô Diệu và Vu Lan. Mặc dù Sở Thiến cũng không hề thua kém nhưng so với ba nữ thần kia thì cô ấy vẫn có khoảng cách. Trong lúc ánh mắt của mọi người tập trung vào ba cô gái thì trong đám đông có người hét lên một câu: "Mọi người mau nhìn bên kia!" Ánh mắt của mọi người ào ào chuyển sang hướng khác. Tào Bảo và Dư Phi thay đổi rất nhiều tư thế bơi, lúc thì bơi bướm, lúc thì bơi ếch kiểu nào trông cũng rất đẹp mắt. Khán giả trên bờ ào ào khen hay. Trần Dương thì ngược lại, anh sử dụng kiểu bơi chó thường gặp ở nông thôn. Mặc dù tư thế có chút khó coi nhưng tốc độ lại không hề chậm. Mặc dù Trần Dương từng là đại thiếu gia nhà họ Trần, về lý thì bơi lội là bộ môn thể thao của giới thượng lưu, anh cũng phải biết. Nhưng Trần Dương lại không có hứng thú với bơi lội cho lắm, toàn bộ thời gian anh đều dùng vào việc luyện Bát Cực Quyền và đồ cổ. Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Trần Dương sống với cha mẹ ở nông thôn một thời gian nên học được kiểu bơi này. "Ha ha, mọi người mau nhìn tên ở rể nhà họ Tô kìa, anh ta bơi kiểu gì thế..." "Ôi trời, anh ta bơi chó, buồn cười chết mất!" Có người vừa nói vậy xong, tất cả mọi người xung quanh đều bật cười ha hả. Vì vừa mới xuống nước không lâu nên Tô Diệu vẫn chưa bơi xa khỏi bờ cho lắm, vì vậy cô nghe rõ những tiếng cười nhạo của người trên bờ. Tô Diệu nhìn về phía Trần Dương, nhìn thấy tư thế bơi của anh cô vừa tức giận lại vừa buồn cười. Tư thế bơi của Trần Dương sao lại khó coi như vậy chứ, vừa nhìn là biết anh ấy chưa từng được huấn luyện bơi lội chuyên nghiệp. Dựa vào kiểu bơi chó này sao có thể thắng cuộc thi này được cơ chứ. Mặc dù tốc độ của Trần Dương không chậm, nhưng tư thế bơi của mấy người Tào Bảo đẹp thế kia vừa nhìn là biết bọn họ đã được huấn luyện bơi chuyên nghiệp rồi. Như vậy làm sao mà so sánh được chứ. Vừa nghĩ tới chuyện nếu thua cuộc thì sẽ mất sáu tỷ, Tô Diệu liền hoảng hốt! Sáu tỷ đấy. Dựa vào tình hình hiện tại của nhà họ Tô, đừng nói là sáu tỷ, đến sáu mươi triệu cũng không đủ. Lát nữa nếu cô thua, thì nhà họ Tô phải làm thế nào đây? Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Tô chỉ sợ là cô cũng không làm nổi nữa. Càng nghĩ vậy Tô Diệu lại càng hoảng, cô tăng nhanh tốc độ. Nhưng bơi không phải sở trường của cô, thắng cuộc chỉ là chuyện xa vời. Đúng lúc đó, đột nhiên tiếng hét hoảng hốt từ trên bờ vọng tới. "Mọi người mau nhìn kìa, đó là thứ gì vậy!" "Trời ơi, đó không phải vây cá mập sao?" "Trời ạ! Cá mập, tại sao ở vịnh Tây La lại có cá mập cơ chứ?" "Mau quay lại đi, trong nước có cá mập!" "Mau bơi về, có cá mập!”. Mười người đang ra sức bơi thì nghe thấy tiếng hét của những người đứng trên bờ. Ai nấy đều cực kỳ căng thẳng, bọn họ lần lượt dừng lại. Mười người nhìn quanh bốn phía thì thấy cách bọn họ mấy chục mét, trên mặt nước có một cái vây cá. A, cá mập! Đúng là cá mập! Nhìn thấy cái vây cá kia, mấy người phụ nữ Tô Diệu, Từ Tiểu Nhu sợ tới mức hét toáng lên. Qua bộ phim điện ảnh "Cá mập trắng", bọn họ đều sợ cá mập. "Mọi người mau bơi về đi!" Vu Lan hét lớn. Mặc dù hiện tại cô đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng giờ đang ở trong nước, cô có bản lĩnh bằng trời cũng không đấu lại cá mập! Nghe Vu Lan nói vậy, mọi người đều hoảng hốt. Chẳng ai quan tâm tới cuộc thi nữa mà ào ào đổi hướng, gấp rút bơi vào bờ. Mặc dù sáu tỷ này nhiều thật, nhưng cũng không quan trọng bằng mạng sống. Thấy vây cá ngày càng tới gần mấy cô gái, ở trên bờ có một cô gái nhát gan hét lên một tiếng rồi nhắm chặt hai mắt không dám nhìn cảnh tượng đầy máu me kia. Nhưng vẫn có hai người không bơi về bờ, một người là Tào Bảo, một người là Trần Dương. Trần Dương mỉm cười, cá mập sao? Nếu anh nhớ không nhầm thì vịnh Tây La không hề có cá mập. Khu vực tư nhân đầu tư xây dựng cao cấp thế này sao có thể để cá mập lọt vào được, vì vậy thông thường ở lối vào vịnh sẽ có lưới phòng ngự cá mập. Cá mập vốn không thể bơi vào trong vịnh Tây La được. Còn nữa, con người vốn không phải thức ăn của cá mập, vì vậy cá mập sẽ không chủ động tấn công con người. Trừ khi con người tò mò, hoặc tự tìm đường chết mà trêu chọc cá mập trước. Nhưng điều khiến Trần Dương thắc mắc là, tại sao Tào Bảo lại bình tĩnh như vậy? Khi bị Ân Trường Không bắt lại, suýt nữa thì hắn sợ tới tè ra quần. Nhìn thế nào thì Tào Bảo cũng không giống người gan dạ, hôm nay hắn có chút khác thường. Có chuyện bất thường xảy ra chắc chắn là có gì kỳ lạ. Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui, kết hợp với chuyện vừa rồi anh suy luận liền hiểu ra, con "cá mập" này đến tám phần mười là giả!