Lời của Tào Bảo được mọi người đồng tình, họ lũ lượt nói: “Đúng đó tổng giám đốc Lý, đừng để thằng oắt này lừa.”
“Đúng đó, tổng giám đốc Lý, Tào Bảo nói rất đúng, anh ta đang cố ý tìm cơ để trốn đi thôi.”
Nghe lời mọi người nói, Tào Bảo đắc ý nhìn Trần Dương rồi lại nở nụ cười lấy lòng với Lý Thiên Bá.
Nhưng điều khiến Tào Bảo ngạc nhiên chính là Lý Thiên Bá không nhìn hắn lấy một lần.
Trần Dương nghe thấy lời của bọn họ, lửa giận trong lòng bùng lên.
Những người này hết lần này tới lần khác hăm dọa mình, mình lười tính toán với bọn họ, thế mà bọn họ còn không chịu thôi sao?
Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không giải thích mà cười lạnh, nói: “Lời tôi cũng đã nói rồi, có tin hay không thì tùy các người. Chỉ là tới lúc xảy ra chuyện thật thì đừng có kêu cha gọi mẹ bảo tôi tới cứu các người!”
Đúng là buồn cười chết người!
Chuyện đến nước này rồi mà thằng oắt này còn giả vờ giả vịt!
Thật sự coi mọi người là đồ ngu à?
Đối với lời của Trần Dương, ngay cả dấu chấm câu bọn họ cũng không tin.
Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Bảo càng đậm hơn: “Ha ha, tao có từ đây nhảy xuống biển rồi lăn xuống ngã chết cũng không bảo mày đến cứu!”
“Được, đây là do anh nói đấy, đến lúc đó đừng vênh mặt đến cầu xin tôi!” Trần Dương thản nhiên nói.
“Có là cháu trai mới đi cầu xin mày!” Tào Bảo coi thường, cười khẩy nói.
Nghe lời hắn nói, trên mặt Trần Dương lộ ra nụ cười, nói: “Tốt lắm, xem ra hôm nay nhất định tôi lại có thêm một thằng cháu rồi.”
“Đờ mờ mày, mày nói thêm một câu có tin tao xé rách miệng mày hay không?”
Nhục nhã mình trước mặt nhiều người như vậy thì sao Tào Bảo có thể chịu được, nhất thời hắn bừng bừng lửa giận, muốn xông đến.
Lúc này, Vu Lan kéo Tào Bảo lại, không để hắn xông đến.
Tào Bảo không thể tin nổi nhìn Vu Lan: “Lan Lan, sao em lại cản anh? Lẽ nào em cũng tin những lời hoang đường của nó sao?”
Đối với những lời chất vấn liên tục của Tào Bảo, sắc mặt Vu Lan thoáng không tự nhiên, cô nghiêng đầu đi, nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, lần dạo chơi ngoại thành này là do nhà các anh tổ chức, lẽ nào anh muốn cầm đầu đánh nhau hay sao?”
Tuy ngoài miệng cô nói vậy, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, thật ra cô rất muốn ra ngoài cùng Trần Dương. Thế nhưng, cân nhắc tới sự ảnh hưởng, cô vẫn lựa chọn chờ tại chỗ với mọi người.
Mặc dù cô là đại sư tỷ của núi Nga Mi, thế nhưng đừng quên, thân phận hiện giờ của cô là cảnh sát. Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái. Có nhiều người ở trong động này như vậy thì sao có thể có chuyện gì được?
Trần Dương nhìn Vu Lan một cái nhưng không nói gì, sau đó anh nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, tôi đi trước đây.”
“Được!” Lý Thiên Bá gật đầu, nhìn bọn họ biến mất trong bóng đêm.
Ở một nơi cách động núi khoảng mấy chục mét, nhờ vào ánh trăng, Trần Dương đi tới phía dưới một cây dừa khá lớn, sau đó dùng cành khô và lá cây dựng một nơi ở giản dị.
Tuy xấu xí thế nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh mưa gió đã coi như không tệ rồi.
Mà lúc này, hai người Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu đứng bên cạnh nhìn mà thấy hơi lúng túng.
Tuy trong lòng Tô Diệu thấy ngượng ngùng, thế nhưng có Từ Tiểu Nhu ở đây cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Coi như Trần Dương muốn cùng mình trải qua thế giới hai người, nếu có Từ Tiểu Nhu ở đây thì chắc chắn anh sẽ không làm xằng bậy.
“Được rồi, dựng xong rồi. Tuy rằng hơi xấu một chút nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa gió!” Trần Dương vỗ tay, đứng dậy rồi hào hứng nói với hai người: “Mau vào đi.”
Nghe thấy lời của Trần Dương, Tô Diệu sững sờ, không vui nói: “Sao anh chỉ làm một chỗ thôi hả.”
Cô nhìn chỗ ở mà Trần Dương làm ra, không gian cũng không lớn, ba người ở nhất định sẽ rất chen chúc.
Hừ, cái tên háo sắc này, quả nhiên không có ý tốt gì cả!
Từ Tiểu Nhu ở bên cạnh cũng thấy ngại ngùng không thôi, Trần Dương chỉ làm một chỗ ở, thế thì chẳng phải… cô phải ở cùng một chỗ với anh ấy hay sao?
Cô vừa thẹn vừa sợ, trong lòng nghĩ muốn quay về hang núi, thế nhưng nhìn rừng cây tối đen, cô lại sợ.
Trần Dương cười ha ha, nói: “Tối lửa tắt đèn thế này có thể dựng được một cái đã tốt lắm rồi. Hơn nữa buổi tối ở cạnh biển gió to lắm, ba người chen chúc với nhau thì có thể ấm áp hơn một chút.”
Lúc nói lời này, Trần Dương cũng hơi chột dạ. Thật ra anh cũng giấu chút tâm tư riêng, có hai người đẹp yêu kiều như thế này ở bên cạnh, sao anh có thể lại dựng thêm một chỗ ở nữa chứ?
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa tức giận: “Có phải anh còn muốn ngủ ở giữa, trái ôm phải ấp không hả? Hừ, nghĩ hay quá nhỉ!”
Nói xong, cô cứ thế kéo tay Từ Tiểu Nhu, nói: “Đi, chúng ta đi ngủ, để anh ấy bảo vệ ở bên ngoài.”
Từ Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tô Diệu kéo vào.
Trần Dương cười “hê hê”, đang định lén lút chui vào thì lại nghe thấy giọng của Tô Diệu truyền từ bên trong ra: “Trần… Trần Dương, biết anh tốt nhất mà. Anh ở bên ngoài bảo vệ hai người bọn