Long Tế Chí Tôn

Giận sôi máu


trước sau

“Chào mừng ông nội đã ra ngoài!"

Con cháu nhà họ Trần đứng ngay ngắn hai bên đường dẫn vào căn phòng tu luyện kín, tất cả đều cung kính cúi đầu trước ông cụ Trần, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng và kích động.

Bây giờ ông cụ đã ra ngoài, người đứng đầu quyết định mọi việc của nhà họ Trần đã quay trở lại, dựa vào mạng lưới quan hệ của ông cụ, Nhà họ Trần nhất định có thể bước lên một tầng cao mới.

Sau khi thấy ông cụ, mọi người đến để chúc mừng đều tiến lên phía trước chào hỏi.

Ông cụ Trần cười gật đầu.

Ngay lập tức nhìn đám con cháu của Nhà họ Trần, thấy mọi người đều có tinh thần tốt, ông cụ Trần cũng vui vẻ, ông nhìn mọi người và nói: “Không tệ, tinh thần tràn đầy năng lượng, đây là trạng thái tinh thần mà con cháu Nhà họ Trần nên có.”

Ông lại nói tiếp: “Tôi đóng cửa tu luyện ba năm, trong gia tộc có xảy gia chuyện gì không?”

Ông đảo mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, không phải chứ, phải biết rằng trong đám con cháu nhà của Nhà họ Trần, cháu trai lớn Trần Dương là người mà ông thương yêu nhất.

Nhìn thấy lúc này Trần Dương không có ở đây, trong lòng ông thắc mắc khó hiểu, hôm nay là ngay ông ra ngoài sau thời gian dài tu luyện, việc lớn như vậy nhưng đứa cháu cưng này lại không ở mặt ở đây?

Khi ông đặt câu hỏi, sắc mặt mọi người Nhà họ Trần đột nhiên trở nên phức tạp.

Đó không chỉ là một việc nhỏ, mà là một việc lớn!

Thấy biểu cảm của mọi người đều không đúng lắm, một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng ông cụ: "Sao, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ông nội, quả thực là đã xảy ra một số chuyện.”

Lúc này, Lương Khiết bước lên trước nói: "Ông nội, cả ba người nhà Trần Dương đều bị chúng cháu trục xuất khỏi gia tộc rồi!”

Cái gì?

Trục xuất khỏi gia tộc?

Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Trần bỗng thay đổi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trước khi ông đóng cửa tu luyện, ông còn trao quyền tiếp quản gia tộc tạm thời cho con trai trưởng, ai có thể đuổi nó ra khỏi gia tộc?

Sắc mặt ông nghiêm trọng hỏi Lương Khiết: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Con trai trưởng của ông là người khiêm tốn, giải quyết mọi chuyện rõ ràng minh bạch, còn con dâu Cố Phương cũng khá hòa nhã hiền lành, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc được chứ?

Hơn nữa, cháu trai trưởng Trần Dương còn thông minh linh hoạt, bất luận về mặt tài năng trí tuệ hay năng lực kinh doanh đều đứng thứ nhất, tại sao lại bị đuổi khỏi gia tộc?

Lương Khiết nhìn thấy phản ứng này của ông cụ, đúng như dự đoán của cô ta, cô ta thầm cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Thưa ông nội, không lâu sau khi ông nội bế quan, Trần Dương dùng danh nghĩa để đầu tư, chiếm dụng trái phép công quỹ của gia tộc, đầu tư vào nguồn tài nguyên mới, những việc làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc, chúng cháu đương nhiên không thể giữ anh ta lại, vì vậy chúng cháu đã đuổi anh ta ra khỏi gia tộc. Ai ngờ rằng sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh ta không những không suy xét về lỗi lầm của mình mà ngược lại đắm mình trong trụy lạc và trở thành con rể của Tô gia, nhưng thật không may mắn, cổ phiếu đầu tư nguồn tài nguyên mới mua ba năm trước của anh ta tăng vọt, một thời gian trước, nguồn quỹ của gia tộc đã đứt đoạn nên anh giả vờ lấy ra năm mươi tỷ, còn lừa gạt công ty giải trí triển vọng nhất của nhà họ Tô. "

Nói đến đây, sắc mặt của Lương Khiết thay đổi, cô ta buồn bã nói: "Ông nội, nhân lúc gia tộc nguy cấp, anh ta lại không báo đáp cống hiến cho gia tộc, giúp gia tộc vượt qua khó khăn mà lại còn muốn mổ xẻ gia tộc của mình, thật là một con sói vong ân phụ nghĩa. Còn chưa kể, khoảng thời gian trước, Tiểu Lỗi kết hôn... anh ta... anh ta còn nhân cơ hội Tiểu Lỗi uống say, làm vấy bẩn vợ mới cưới của Tiểu Lỗi...”

Cái gì!

Đại thiếu gia của nhà họ Trần lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

Mọi người đến đây để chúc mừng đều bất ngờ nhìn nhau, bàng hoàng khi nghe tin này!

Làm ra loại chuyện vô lương tâm làm nhục anh em trong nhà như vậy, tên Trần Dương này quả thực là một tên cặn bã không ra gì.

Đây là một vụ bê bối, tuyệt đối là một vụ bê bối, nếu tin tức này bị lan ra, thì bộ mặt của nhà họ Trần sẽ bị mất sạch bởi thằng cháu vô lương tâm này.

Tuy rằng mọi người đều thầm mắng chửi không ngớt, nhưng bọn họ cũng không có gan nói chuyện này trước mặt ông cụ, dù sao ông cụ uy danh lừng lẫy, bọn họ làm sao dám nhiều lời.

Đặc biệt trong đám người có mặt ở đây cũng có một vài người là tu sĩ, bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của ông cụ đang lan tỏa ra, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên trung cấp, thực lực này quả thực không hề yếu..

Lương Khiết vừa nói xong lại muốn nói tiếp, nhưng cảm nhận được sự tức giận cực lớn phát ra từ phía ông cụ, cô ta bị luồng khí mạnh mẽ này làm cho khiếp sợ không thốt nên lời.

Uy lực áp bức của Tiên Thiên trung cấp quả thực không hề nhỏ.

Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến chết lặng, đặc biệt là những tu sĩ còn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, tận mắt cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, khiến bọn họ nghĩ rằng nếu không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì cũng

chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.

Lúc này, sắc mặt ông cụ Trần cũng khó coi đến cực điểm, dưới sự chất vấn mọi người, giọng nói của ông xen lẫn sự chân thực: "Cô nói cái gì?"

Trần Dương là đứa cháu yêu thích của ông, từ nhỏ anh đã đi theo ông, tính tình của anh như thế nào,chẳng lẽ người làm ông nội này lại không biết, ông không tin Trần Dương sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú.

Lương Khiết là người đầu tiên chịu đòn, cả người đều bị khí thế của ông dọa cho khiếp sợ, trong lòng càng thêm bối rối: "Ông nội... Ông nội, sao cháu lại dám nói dối ông? Nếu không tin thì có thể hỏi mọi người..."

Cô ta sợ hãi trước giọng điệu khí thế cao ngất của ông cụ, không dám nói thêm lời nào nữa, đành trút gánh nặng cho mọi người.

“Ông nội, chị dâu nói đúng, sau khi Trần Dương bị đuổi khỏi nhà, anh ta trở thành con rể nhà Tô gia. Đây là chuyện mà cả thành phố Tây Xuyên đều biết! Mà chuyện mà anh ta làm ô uế vợ Trần Lỗi thì sớm đã lan truyền khắp gia tộc rồi, chúng cháu đều có thể làm chứng cho chị dâu!”

Trần Nguyên ở một bên vội vàng lên tiếng, giải biện giúp Lương Khiết.

Mà những con cháu khác khi nghe thấy Trần Nguyên nói vậy thì cũng đều gật đầu tán thành.

Ông cụ Trần tức giận đến mức run rẩy, có thể thấy rằng ông đang vô cùng phẫn nộ, ông cụ liếc sang nhìn con trai thứ hai là Trần Thiên Tông đang đứng bên cạnh: “Có phải như vậy không?”

Trần Thiên Tông vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ nói: "Bố, là con không tốt, con thân là em trai nhưng lại không giúp đỡ anh cả, mới khiến cho gia đình anh cả rơi vào tình trạng này. Mà bản thân là chú hai của Trần Dương, nó làm ra việc điên cuồng như vậy, con cũng có trách nhiệm trong chuyện này, là con không làm tốt vai trò trưởng gia tộc, là con không dạy dỗ tốt con cháu trong nhà.”

Ông cụ Trần ánh mắt u ám liếc mắt nhìn con trai thứ hai, không nói gì, trước khi bế quan tu luyện ông đã giao vị trí trưởng tộc cho con trai cả, cho dù Trần Dương chiếm đoạt công quỹ của gia tộc, nhiều nhất cũng chỉ xử lý theo quy tắc của gia tộc, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc chứ?

Trong chuyện này có mờ ám, mà lúc này ông cũng chưa muốn nhúng tay vào, điều khiến ông thực sự đau lòng là hai chuyện Trần Dương đi ở rể nhà người ta và làm ô uế em dâu của mình!

Ở rể làm mất thể diện nhà họ Trần, làm nhục em dâu, chuyện này chính là làm mất nền nếp gia phong hàng trăm năm của Nhà họ Trần.

Ông cụ thở dài không nói nên lời, Trần Dương sao có thể làm ra chuyện như vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, Lương Khiết lại muốn tận dụng thời cơ thừa nước đục thả câu, nói: "Ông nội, tục ngữ có câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, bố mẹ anh ta cũng không phải là loại tốt đẹp gì!"

Chỉ một câu này thôi cũng khiến ông cụ Trần tính khí tốt đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn được, trước tiên ông trừng mắt nhìn Lương Khiết, rồi nói: "Không tôn trọng bề trên, cô có thân phân gì? Dù họ có như thế nào, thì họ cũng là bác trai bác gái của cô, bản thân cô là một người thế hệ sau vậy là lại nói ra những lời này.”

Đừng nhìn ông cụ lúc ra ngoài mặt mũi hiền lành, cũng đừng quên ông cũng là một người đã từng trải qua những năm tháng đầy sóng gió, dù những thù hận trong xương tủy đã hao mòn nhiều theo năm tháng nhưng những dấu ấn đó đã in sâu vào trong linh hồn, không thể nào gạt bỏ được.

Ông cụ nói như vậy, Lương Khiết suýt nữa bật khóc, cô ta một phút kích động, quên rằng ông cụ là người bảo thủ nhất, quy tắc đầu tiên trong gia tộc chính là phải kính già, yêu trẻ.

Nếu theo tính cách trước đây của ông cụ, thì Lương Khiết sớm đã bị ăn tát vào miệng, nhưng đã qua nhiều năm nghiên cứu Đạo pháp, tính tình của ông cũng đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa lại thêm chuyện của Trần Dương khiến ông giận sôi máu, cho nên ông cũng không còn tâm trí đâu mà tính toán với cô ta, đột nhiên ông cụ phẫn nộ đập tay lên bàn rồi nói: "Mau đi bắt hai người nhà Trần Thiên Diệu đến đây, tôi muốn hỏi bọn họ xem họ dạy dỗ con trai họ như thế nào.”

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông cụ Trần, hai chị em Lý Hổ và Lý Lâm đang ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.

Bọn họ đều đã từng quen biết qua lại với Trần Dương, có ấn tượng rất tốt với Trần Dương, nhận thấy anh là một người có năng lực, lại là người gan dạ sáng suốt.

Nhưng không ngờ Trần Dương lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.

Người như vậy không phải cầm thú, thì còn là gì nữa?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện