Cùng lúc đó, Trần Dương trọng thương hôn mê chậm rãi mở mắt.
Anh liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Nước… tôi khát nước..."
"Trần Dương, anh tỉnh rồi!"
Tô Diệu canh chừng bên cạnh vui mừng đứng lên, nghe thấy Trần Dương nói muốn uống nước liền vội vàng bưng cốc nước gần đó lên, đỡ Trần Dương dậy cẩn thận giúp anh uống nước.
Uống hết hai cốc nước Trần Dương mới cảm thấy cổ họng khô rát đỡ hơn một chút.
"Vợ ơi, sao mắt em sưng thế này." Trần Dương nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô Diệu, rõ ràng là khóc nên mới thành như vậy.
Anh đau lòng nói: "Vợ tốt vợ ngoan của anh, anh tỉnh lại rồi nè, em đừng lo lắng, anh không sao."
Trần Dương nói không sao nhưng trong lòng lại phiền muộn muốn chết, vài ngày ngắn ngủi anh đã bị thương hai lần, còn đều cùng một chỗ, suýt chút nữa khiến anh đau chết.
"Ai lo lắng cho anh, bụi bay vào mắt em thôi..." Tô Diệu xoa nước mắt vương trên khóe mắt, mạnh miệng nói.
Bị thương thành như thế này còn cậy mạnh!
Nghĩ tới Trần Dương không màng đến nguy hiểm tính mạng lao tới cô liền thấy sợ hãi.
“Trần Dương, chuyện anh và Lý Thiên Bá cứu mọi người bọn em đều biết.” Tô Diệu cảm thấy mình ngốc nên mới tin lời Tào Bảo, hắn sợ chết như thế sao có thể mạo hiểm tính mạng đi cứu mọi người được, cô nên nhận ra sớm mới phải.
Tô Diệu thở dài, sâu kín nói: "Sao anh liều mạng thế hả, chẳng lẽ anh không biết bọn chúng có súng hay sao? Nếu anh thực sự xảy ra chuyện, em biết làm thế nào..."
Dường như nhớ tới chuyện gì đó, Tô Diệu đỏ mặt không nói nữa.
Trần Dương nghe Tô Diệu nói vậy trong lòng ấm áp, nói: "Em là vợ của anh, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh anh cũng bằng lòng."
Trần Dương nói xong, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hai người.
Nhưng Trần Dương nhanh chóng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, anh cắn răng ngồi dậy dò hỏi: "Vợ ơi đây là đâu?"
Căn phòng xa hoa thế này không thể là trong bệnh viện được, cũng không phải nhà họ Tô.
"Đây là nhà Lý Thiên Bá, là anh ấy gọi bác sĩ cứu anh." Tô Diệu nhẹ giọng nói.
Trần Dương gật đầu, yên lặng ghi nhớ trong lòng.
"Đúng rồi, Lý Thiên Bá đâu?"
"Ở dưới đại sảnh tiếp khách!" Tô Diệu dịu dàng nói: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lý Thiên Bá, có một số người không tới tham dự được nên hôm nay đến chúc mừng trước."
Ông cụ Lý tên đầy đủ là Lý Thế Hùng, vài năm trước ông ta giao quyền quản lý sản nghiệp gia tộc cho Lý Thiên Bá xong thì liền thoái ẩn giang hồ.
Mặc dù hiện tại ông ta không quan tâm chuyện đời nhưng lời nói vẫn rất có sức ảnh hưởng, giậm chân một cái cũng có thể khiến cả thành phố Tây Xuyên chấn động.
Đại thọ bảy mươi chính là chuyện lớn, không ít gia tộc phái người tới chúc mừng.
Nghe Tô Diệu nói vậy, Trần Dương vội vàng nói: "Vậy để anh đi xem xem, không thì thất lễ quá."
Anh và Lý Thiên Bá là bạn bè, ông nội anh ta mừng đại thọ bảy mươi đương nhiên anh không thể thất lễ được.
Trần Dương nén đau xuống giường.
Thấy sắc mặt Trần Dương trắng bệch, Tô Diệu nhanh chóng đỡ anh, lo lắng nói: "Anh đã thế này rồi thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Người này bị thương nặng còn không chịu nghỉ ngơi, thật sự khiến cho người ta lo lắng.
Sau khi đứng vững Trần Dương vỗ tay cô, cố gắng nở một nụ cười, trêu chọc: "Không sao, không cần đỡ anh, nhìn anh yếu vậy thôi chứ lại đến một con cá mập nữa anh cũng có thể đánh chết nó!"
"Hừ, khoác lác!" Tô Diệu trợn mắt, nhớ tới cảnh tượng Trần Dương chiến đấu với cá mập dưới biển, nhất thời liền ngẩn người.
Khi cô tỉnh táo lại thì thấy Trần Dương đang nhìn mình với vẻ mặt nghiền ngẫm, Tô Diệu ngay lập tức đỏ mặt.
Thấy Tô Diệu đỏ mặt Trần Dương rất vui vẻ, anh tin tưởng không bao lâu nữa cô sẽ yêu anh.
Nghĩ vậy Trần Dương cảm thấy vết thương cũng không còn đau như trước nữa, cả người đều tràn trề sức lực.
Lúc này trong đại sảnh lầu một đã có không ít người.
Những người này đều là nhân vật có quyền thế ở Tây Xuyên, bởi vì ngày mai có việc gấp không thể tham gia tiệc mừng thọ cho nên tới đây chúc mừng ông cụ Lý trước.
Một ông cụ tóc bạc trắng gương mặt hồng hào ngồi trên ghế, người này chính là Lý Thế Hùng.
Năm nay bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là chăm chỉ tập dưỡng sinh.
Trần Dương đi xuống cầu thang, không ngờ đến gần thì phát hiện ra người quen.
Bạn học cấp ba, Vương Hải.
Có thể đến tặng quà cho ông cụ Lý đều là những nhân vật có tiếng tăm, Trần Dương học cùng Vương Hải ba năm đương nhiên biết giới hạn của hắn, căn bản không đủ tư cách.
Chuyện này có vẻ hay, không biết hắn vào bằng cách nào?
Trần Dương vừa xuống, Lý Thiên Bá đã tinh mắt nhận ra, thấy Trần Dương đã tỉnh anh ta rất vui: "Tiểu Dương, cuối cùng anh