Long Tế Chí Tôn

Toàn tộc tu luyện


trước sau

Ý muốn giết người đã hoàn toàn che mờ lý trí của Trần Dương.

Trần Toàn co giật toàn thân, mắt trợn trắng, sắp không sống nổi nữa.

Ngay thời điểm mấu chốt, Lý Thiên Bá xông tới xô Trần Dương ra.

“Tiểu Dương, mau tỉnh lại!” Lý Thiên Bá vỗ vỗ vào mặt Trần Dương, hết sức sốt ruột. Nếu Trần Dương thật sự bóp cổ Trần Toàn chết, sự việc giết em trai này sẽ đẩy Trần Dương xuống vực sâu.

Trần Dương lắc đầu, tinh thần có chút bàng hoàng. Anh nhìn sang Trần Toàn đang nằm trên đất thở dốc, lại nhìn sang Lý Thiên Bá, nói với anh ta: “Thiên Bá, cám ơn!”

Vừa rồi anh đã có hành động điên rồ, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

Lý Thiên Bá thấy Trần Dương đã tỉnh lại, không nói gì, thở phào một hơi.

Ngay sau đó, Trần Dương quỳ xuống trước mặt ông cụ nhà họ Trần: “Ông nội, cháu được ông một tay nuôi dưỡng, ơn dưỡng dục của ông cháu không dám quên, hôm nay cháu xin dập đầu ba lần với ông.”

“Bụp bụp bụp!”

Nói rồi, Trần Dương dập đầu ba cái trên mặt đất.

Sau đó anh đứng dậy, ôm mẹ mình trong lòng, cõng bố sau lưng.

“Từ nay về sau, hãy xóa bỏ tên của cả nhà tôi ra khỏi gia phả, từ nay Trần Dương không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần nữa!” Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn đám người nhà họ Trần: “Các người tốt nhất thắp hương bái phật cầu nguyện bố mẹ tôi không sao, bằng không tôi nhất định sẽ khiến toàn bộ người nhà họ Trần chết không có đất chôn!”

Nói xong, Trần Dương đi ra khỏi cổng chính của nhà họ Trần mà không quay đầu lại.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà, nhà họ Trần trăm năm thế gia không ngờ lại sinh ra một tên nghiệp chướng…”

Ông cụ nhà họ Trần ngã ngồi trên ghế, than thở với trời. Rốt cuộc ông ta đã nuôi nên một tên nghiệp chướng gì đây, lẽ nào một gia tộc trăm năm như nhà họ Trần lại bị hủy trong tay tên nghiệp chướng này...

Đợi đến khi Trần Dương đi rồi, Lý Thiên Bá vỗ tay gọi người đến, sau đó lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Trần đang căm thù nhìn mình: “Nói cho các người biết, hôm nay Lý Thiên Bá tôi tuyên bố tại đây, Trần Dương là anh em chí cốt của tôi, các người chèn ép cậu ấy chính là chèn ép tôi. Các người tốt nhất nên cầu cho cô chú không sao đi, nếu không tôi cũng không ngại tắm máu nhà họ Trần các người đâu...”

Lý Thiên Bá cười nhạt một tiếng, nói ra những lời khiến người khác sởn gai ốc.

Mặc dù Lý Thiên Bá nói chuyện rất khó nghe, nhưng nhà họ Trần lại không ai dám phản bác. Lý Thiên Bá của nhà họ Lý ở thành phố Tây Xuyên có thể nói là có tiếng tăm lẫy lừng như sấm đánh bên tai, có người của gia tộc nào không biết đến chứ?

Tuy nhà họ Trần là gia tộc hạng nhất, nhưng cũng chỉ là ở dưới chót trong các gia tộc hạng nhất.

Còn nhà họ Lý lại là gia tộc đứng thứ ba trong các gia tộc hạng nhất, nhà họ Trần tuyệt đối không thể chống lại được.

Đám người nhà họ Trần im lặng, nhìn Lý Thiên Bá bá đạo, không dám nói lời nào.

“Tôi phỉ nhổ, gia tộc như vậy cũng xứng là gia tộc hạng nhất? Nhà họ Lý tôi xấu hổ thay khi phải xếp cùng nhóm với nhà họ Trần các người!” Lý Thiên Bá nói rồi phỉ nhổ một tiếng, phất tay dẫn mọi người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của đám người Lý Thiên Bá rời đi, sắc mặt của đám người nhà họ Trần vô cùng khó coi, mặt ai nấy đen xì.

Bọn họ không thể ngờ Trần Dương lại kết giao bạn bè với Lý Thiên Bá.

Ông cụ nhìn lại con cháu nhà họ Trần đang nằm trên đất không ngừng kêu rên, đau lòng nói: “Mau, mau cứu người...”

Lúc này Trần Lỗi chật vật từ dưới đất đứng dậy, cậu ta ôm cánh tay bị thương, tâm trạng như tro tàn.

Cậu ta không thể nào ngờ tới người anh cả mà mình kính mến lại dẫn người ngoài đến tấn công gia tộc, hơn nữa còn đánh bị thương nhiều đệ tử trong tộc như vậy.

Vả lại suýt nữa đã bóp chết anh hai, đánh chết chị hai, tất cả đều lọt vào mắt Trần Lỗi, khiến cậu ta nghĩ rằng đây là Trần Dương chột dạ muốn giết người diệt khẩu, càng chứng thực những chuyện dơ bẩn anh làm.

Cậu ta siết chặt nắm tay, trong lòng gào thét: “Trần Dương, kẻ nào dâm ô vợ người, vợ kẻ đó nhất định sẽ bị người dâm ô. Trần Lỗi tôi thề rằng, tôi nhất định sẽ đem nỗi nhục mà tôi phải chịu trả lại cho anh gấp đôi!”

Trần Lỗi đi đến bên cạnh Trần Toàn, đỡ hắn từ dưới đất dậy. Nhìn dấu vết bị bóp trên cổ anh hai, nỗi hận trong lòng cậu ta càng thêm sâu.

Trần Dương lại độc ác như vậy, ngay cả anh em lớn lên cùng nhau cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như thế, còn có chuyện gì là anh không thể làm ra được!

Cùng lúc đó, trong phòng bế quan.

Trần Thiên Tông quỳ thụp xuống, khóc lớn không dứt với ông cụ nhà họ Trần: “Bố, con trai vô dụng, khiến gia tộc hổ thẹn rồi! Xin

bố trách phạt...”

Trần Thiên Tông cảm thấy vô cùng thấp thỏm, nhà họ Trần đã có hàng trăm năm nay lại bị người ta phá tan cửa nhà trong tay mình, còn để người ta đánh bị thương nhiều đệ tử, có thể nói là nhà họ Trần đã bị ông ta làm mất hết mặt mũi.

Ông ta biết nếu lúc này mình trốn tránh trách nhiệm mới thật sự sẽ làm ông cụ tức giận, huống hồ vị trí tộc trưởng của ông ta còn là cướp từ tay anh cả. Ông cụ có tư tưởng truyền thống, nếu không phải gia đình anh cả phạm phải tội lớn như vậy thì vị trí tộc trưởng của ông ta chắc chắn sẽ bị anh cả giành về lại.

Thấy con trai thứ hai của mình nước mắt giàn giụa, khóc lóc xin tội, ông cụ thở dài một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đàn ông khóc lóc còn ra thể thống gì! Mau đứng lên đi, lẽ nào còn muốn ta đỡ con dậy?”

“Không dám, con đứng lên ngay đây!” Trần Thiên Tông giả vờ lau nước mắt, bò dậy khỏi mặt đất, ông ta biết ông cụ sẽ không trừng phạt mình.

Thấy sắc mặt của ông cụ có chút khó coi, Trần Thiên Tông muốn nói gì đó lại thôi.

“Có gì muốn nói cứ nói, úp úp mở mở làm gì?” Ông cụ không vui nói. Thật ra ông cụ không mấy thích người con trai thứ hai, bởi vì ông ta quá tư lợi, lại làm việc do dự không quyết đoán, không phù hợp với tính cách của ông cụ.

Mà con trai lớn thì bất kể là tính cách hay thủ đoạn đều hơn con trai thứ hai không ít, nhưng bây giờ... haizz, không nói vậy.

“Vâng, bố!” Trần Thiên Tông chắp tay nói: “Bố, hiện tại nhà Trần Dương có nhà họ Lý chống lưng, nhà chúng ta nên làm gì tiếp theo? Lẽ nào nhà họ Trần chúng ta cứ bị động chịu đòn?”

Ông cụ nhà họ Trần vuốt râu, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Sai người theo dõi sát sao nhà họ Lý, có bất cứ động tĩnh nào nhất định phải báo cáo kịp thời.”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhà họ Trần ta là gia tộc trăm năm, sao có thể bị động chịu đòn. Ta quyết định rồi, từ ngày hôm nay trở đi, tất cả con cháu của nhà họ Trần ta đều phải tu luyện. Thế giới này người có tiền thì sợ người có quyền, người có quyền thì sợ người liều mạng. Sở dĩ nhà họ Lý ngang ngược còn không phải vì bọn họ vừa có tiền vừa liều mạng hay sao?”

Chuyện hôm nay đã kích động ông cụ nhà họ Trần một cách sâu sắc, một gia tộc muốn phát triển lâu dài sâu xa thì có tiền là một chuyện, quan trọng hơn vẫn là có thực lực. Bằng không sớm muộn cũng bị người ta cắn nuốt không còn một mảnh vụn!

Ông cụ nhà họ Trần vốn là tu sĩ tiên thiên trung kỳ, đương nhiên có thể nhìn ra được những đệ tử nhà họ Lý ít nhiều gì cũng có tu luyện võ đạo, đó cũng là lý do vì sao đệ tử nhà họ Trần bị bọn họ đánh đến mức sợ hãi tột độ.

Trần Thiên Tông nghe được câu nói của ông cụ mà cảm thấy mông lung.

Cái gì?

Toàn bộ gia tộc tu luyện?

Nhà họ Trần có mấy trăm khẩu, muốn toàn bộ gia tộc tu luyện thì cần phải trả cái giá lớn đến mức nào chứ.

Ông ta có bán cả nhà họ Trần cũng không gom được nhiều tiền như thế để mua đan dược cần cho việc tu luyện.

“Bố, có phải bố quyết định quá nhanh chóng rồi không?” Trần Thiên Tông chắp tay, thận trọng nói: “Hiện tại tài nguyên tu luyện thiếu thốn như vậy, chỉ riêng Trúc Cơ Đan đắt đỏ, với tài lực hiện nay của nhà họ Trần chúng ta cũng không mua được nhiều. Huống hồ chúng ta cũng không quen biết người trong giới tu luyện.”

“Chuyện này con không cần lo lắng.” Ông cụ nhà họ Trần khoát tay: “Bố tự có cách, nếu tài lực của gia tộc không đủ thì con hãy lựa người ưu tú, chọn ra những con cháu thông minh lanh lợi trong gia tộc là được.”

Dựa vào giao tình giữa ông cụ nhà họ Trần và hòa thượng Nguyên Thận, lại thêm thân phận đệ tử núi Võ Đang, thế nào ông cụ cũng có thể kiếm được Trúc Cơ Đan về.

Trần Thiên Tông thấy ông cụ đầy vẻ tự tin, đột nhiên nhớ tới hòa thượng Nguyên Thận đã tiến cử ông cụ lên núi Võ Đang vào hai năm trước. Ông ta thầm mắng một tiếng hồ đồ, sao ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.

Ông ta nghĩ ngợi một lúc, cung kính chắp tay với ông cụ: “Vâng thưa bố, con sẽ đi sắp xếp ngay!”

“Đi đi...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện