Trần Dương đi vào trang viên nhà họ Tô.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra sự tức giận và bất mãn.
Lần này, bởi vì sai lầm của Tô Diệu khiến công ty Huyễn Ngu mất niềm tin vào nhà họ Tô, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Bà Tô ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt nghiêm trọng, cả đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.
Tô Diệu là người quản lý dự án định hướng phát triển Lưu Nhị, cho nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, điều này khiến cô thấp thỏm không yên.
Nhưng sau khi Trần Dương đến thì sự lo lắng thấp thỏm này giảm đi không ít, bởi vì khi Trần Dương xuất hiện mọi người đều chuyển sự chú ý từ Tô Diệu sang anh.
Tất cả mọi người vô ý thức nhíu mày, thằng vô dụng này tới đây làm gì? Ở đây có chỗ dành cho nó à?
Lúc này Tô Hải đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Diệu cười lạnh nói: "Tô Diệu, nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể hợp tác với Huyễn Ngu, chỉ vì sai lầm của cô khiến quan hệ giữa nhà hộ Tô và Huyễn Ngu rạn nứt, cô nói xem chuyện này phải làm thế nào."
Tô Diệu nhất thời không biết nói gì, cũng không biết làm sao cho phải, đành nhìn về phía bà Tô: "Để xem bà nội xử lý thế nào đã."
Bà Tô còn chưa lên tiếng Tô Hải đã cười nhạo thành tiếng: "Tô Diệu, rõ ràng là sai lầm cô gây ra lại để bà nội xử lý, cô không thấy mình quá đáng à? Xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù có phạt cô nặng thế nào cũng không cứu vãn được rồi."
Nói tới đây, Tô Hải nhìn bà Tô nói: "Bà nội, Tô Diệu phạm sai lầm lớn như vậy thì không còn tư cách quản lý dự án này nữa, trực tiếp cách chức cô ta đi. Hơn nữa để tránh Huyễn Ngu giận chó đánh mèo lên chúng ta, chuyện của công ty cũng đừng để cô ta tham dự nữa."
Lời này vừa nói ra những người khác trong nhà họ Tô đều gật đầu đồng ý.
Bà Tô nhìn sang Tô Diệu nói: "Làm theo lời Tiểu Hải đi, Diệu Diệu, bắt đầu từ ngày mai cháu không cần quản chuyện ở công ty nữa."
Tô Diệu đã chuẩn bị tốt từ sớm nhưng khi nghe bà Tô nói vậy cô vẫn cảm thấy buồn, muốn mở miệng giải thích nhưng lại phát hiện ra không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này Trần Dương ngồi bên cạnh Tô Diệu đứng lên nói: "Tôi không đồng ý."
Lời này vừa nói ra khiến mọi người dậy sóng.
"Trần Dương, câm miệng, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện chắc?"
"Chẳng qua chỉ là cái thằng ở rể nhà họ Tô, cậu có tư cách gì mà lên tiếng!"
"Ha ha, cười chết tôi rồi, thằng này bị ngu à, không nhìn lại xem mình là ai mà còn dám mở mồm nói lung tung."
Không khí đè nén áp lực như tìm được điểm giải thoát, trút hết lên người Trần Dương.
Bọn họ vô tình chửi bới quát mắng Trần Dương như thể anh là một gã phạm nhân tội ác tày trời vậy.
"Đủ rồi, câm hết đi!" Bà Tô tức giận đập bàn, mọi người thấy bà ta tức giận thì đều ngậm miệng không dám ho he.
Bà Tô nhìn Trần Dương đầy u ám: "Cậu nói cái gì? Cậu có tư cách nói chuyện ở đây à?"
"Con người sinh ra miệng là để nói chuyện, không nói thì mọc ra cái miệng để làm gì?" Trần Dương cười lạnh: "Cháu chỉ cảm thấy mấy người thật buồn cười, chuyện chương trình của Lưu Nhị các người chưa điều tra rõ ràng đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho vợ cháu, còn muốn cách chức cô ấy, có phải là rất qua loa hay không?"
Bà Tô vốn đã không thích Trần Dương, bây giờ lại bị anh làm khó khiến sắc mặt bà ta đen sì: "Ý cậu là ta vu oan cho Diệu Diệu?"
Trần Dương vừa định nói thì Tô Hải ở bên cạnh liện nhảy ra chỉ vào anh mắng: "Mày là cái thá gì? Hội nghị của nhà họ Tô liên quan gì đến thằng vô dụng như mày? Đúng là không coi ai ra gì, ngay cả quyết định của bà nội mà cũng dám nghi ngờ."
Trần Dương cười lạnh nói :"Đến hoàng đế ra quyết định cũng phải nghe ý kiến các đại thần, quyết định của bà nội tôi cũng không được ý kiến à? Hơn nữa tôi chỉ muốn bà nội điều tra rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định, anh nhảy ra kêu la cái gì?"
"Mẹ kiếp!"
Tô Hải giận tím mặt, tức đến mức muốn đánh nhau, nhưng nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Dương anh ta lại nhịn xuống. Anh ta nhớ tới chuyện làm ra vẻ nhưng lại bị mất mặt trong tiệc mừng thọ của bà nội, ngay lập tức bỏ đi ý định đánh người.
Trần Dương