Long Tế Chí Tôn

Sự thật


trước sau

Trần Dương đi vào trang viên nhà họ Tô.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra sự tức giận và bất mãn.

Lần này, bởi vì sai lầm của Tô Diệu khiến công ty Huyễn Ngu mất niềm tin vào nhà họ Tô, tới lúc đó chắc chắn sẽ bị khiển trách.

Bà Tô ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt nghiêm trọng, cả đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.

Tô Diệu là người quản lý dự án định hướng phát triển Lưu Nhị, cho nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, điều này khiến cô thấp thỏm không yên.

Nhưng sau khi Trần Dương đến thì sự lo lắng thấp thỏm này giảm đi không ít, bởi vì khi Trần Dương xuất hiện mọi người đều chuyển sự chú ý từ Tô Diệu sang anh.

Tất cả mọi người vô ý thức nhíu mày, thằng vô dụng này tới đây làm gì? Ở đây có chỗ dành cho nó à?

Lúc này Tô Hải đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Diệu cười lạnh nói: "Tô Diệu, nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể hợp tác với Huyễn Ngu, chỉ vì sai lầm của cô khiến quan hệ giữa nhà hộ Tô và Huyễn Ngu rạn nứt, cô nói xem chuyện này phải làm thế nào."

Tô Diệu nhất thời không biết nói gì, cũng không biết làm sao cho phải, đành nhìn về phía bà Tô: "Để xem bà nội xử lý thế nào đã."

Bà Tô còn chưa lên tiếng Tô Hải đã cười nhạo thành tiếng: "Tô Diệu, rõ ràng là sai lầm cô gây ra lại để bà nội xử lý, cô không thấy mình quá đáng à? Xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù có phạt cô nặng thế nào cũng không cứu vãn được rồi."

Nói tới đây, Tô Hải nhìn bà Tô nói: "Bà nội, Tô Diệu phạm sai lầm lớn như vậy thì không còn tư cách quản lý dự án này nữa, trực tiếp cách chức cô ta đi. Hơn nữa để tránh Huyễn Ngu giận chó đánh mèo lên chúng ta, chuyện của công ty cũng đừng để cô ta tham dự nữa."

Lời này vừa nói ra những người khác trong nhà họ Tô đều gật đầu đồng ý.

Bà Tô nhìn sang Tô Diệu nói: "Làm theo lời Tiểu Hải đi, Diệu Diệu, bắt đầu từ ngày mai cháu không cần quản chuyện ở công ty nữa."

Tô Diệu đã chuẩn bị tốt từ sớm nhưng khi nghe bà Tô nói vậy cô vẫn cảm thấy buồn, muốn mở miệng giải thích nhưng lại phát hiện ra không biết nên giải thích như thế nào.

Đúng lúc này Trần Dương ngồi bên cạnh Tô Diệu đứng lên nói: "Tôi không đồng ý."

Lời này vừa nói ra khiến mọi người dậy sóng.

"Trần Dương, câm miệng, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện chắc?"

"Chẳng qua chỉ là cái thằng ở rể nhà họ Tô, cậu có tư cách gì mà lên tiếng!"

"Ha ha, cười chết tôi rồi, thằng này bị ngu à, không nhìn lại xem mình là ai mà còn dám mở mồm nói lung tung."

Không khí đè nén áp lực như tìm được điểm giải thoát, trút hết lên người Trần Dương.

Bọn họ vô tình chửi bới quát mắng Trần Dương như thể anh là một gã phạm nhân tội ác tày trời vậy.

"Đủ rồi, câm hết đi!" Bà Tô tức giận đập bàn, mọi người thấy bà ta tức giận thì đều ngậm miệng không dám ho he.

Bà Tô nhìn Trần Dương đầy u ám: "Cậu nói cái gì? Cậu có tư cách nói chuyện ở đây à?"

"Con người sinh ra miệng là để nói chuyện, không nói thì mọc ra cái miệng để làm gì?" Trần Dương cười lạnh: "Cháu chỉ cảm thấy mấy người thật buồn cười, chuyện chương trình của Lưu Nhị các người chưa điều tra rõ ràng đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho vợ cháu, còn muốn cách chức cô ấy, có phải là rất qua loa hay không?"

Bà Tô vốn đã không thích Trần Dương, bây giờ lại bị anh làm khó khiến sắc mặt bà ta đen sì: "Ý cậu là ta vu oan cho Diệu Diệu?"

Trần Dương vừa định nói thì Tô Hải ở bên cạnh liện nhảy ra chỉ vào anh mắng: "Mày là cái thá gì? Hội nghị của nhà họ Tô liên quan gì đến thằng vô dụng như mày? Đúng là không coi ai ra gì, ngay cả quyết định của bà nội mà cũng dám nghi ngờ."

Trần Dương cười lạnh nói :"Đến hoàng đế ra quyết định cũng phải nghe ý kiến các đại thần, quyết định của bà nội tôi cũng không được ý kiến à? Hơn nữa tôi chỉ muốn bà nội điều tra rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định, anh nhảy ra kêu la cái gì?"

"Mẹ kiếp!"

Tô Hải giận tím mặt, tức đến mức muốn đánh nhau, nhưng nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Dương anh ta lại nhịn xuống. Anh ta nhớ tới chuyện làm ra vẻ nhưng lại bị mất mặt trong tiệc mừng thọ của bà nội, ngay lập tức bỏ đi ý định đánh người.

Trần Dương

cười nhạo Tô Hải: "Tô Diệu rõ ràng bị hãm hại, trong chương trình tai nghe của Lưu Nhị đột nhiên bị mất tín hiệu rốt cuộc là do ai phá rối, tôi nghĩ trong lòng người đó hẳn là rõ nhất."

Ý của Trần Dương rất rõ ràng.

Nhưng hầu hết những người ở đây đều không tin tưởng.

Tô Hải tức đến gân xanh cũng hằn lên: "Mày nhìn tao nói là có ý gì? Ý mày là tao phá rối sau lưng có đúng không? Con mẹ nó Trần Dương, mày đừng có mà vu oan cho người tốt."

Trần Dương thản nhiên cười nói: "Tôi có nói là anh đâu, anh kích động như thế làm gì?"

"Trần Dương, cậu im miệng đi." Bà Tô không nhịn nổi đập bàn: "Nếu cậu còn ăn nói lung tung nữa thì cút ra ngoài cho ta."

Chuyện của Lưu Nhị bà ta thà tin là lỗi của Tô Diệu còn hơn là tin Tô Hải giở trò.

Hơn nữa, lễ mừng thọ bảy mươi tuổi bà ta đã nói rõ ràng, nếu Tô Diệu thừa nhận người chồng như Trần Dương thì đừng gọi bà ta là bà nội nữa.

Hôm nay Trần Dương xuất hiện tại hội nghị đã khiến bà ta rất không hài lòng, đã muốn mở miệng trách cứ nhưng nghĩ đến chuyện Lưu Nhị còn chưa giải quyết xong nên lại thôi.

Bà ta không ngờ rằng thứ vô dụng này lại dám nói xấu cháu trai bà ta yêu thương nhất trước mặt mọi người nhà họ Tô, đây không phải là vả vào mặt bà ta hay sao?

Thấy bà Tô nổi giận, người nhà họ Tô đều nhìn Trần Dương với vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, ước gì bà Tô đuổi anh đi.

"Trần Dương mau ngồi xuống." Lúc này Tô Trường Hà vẫn luôn yên lặng liền mở miệng nói chuyện: "Cậu không xem đây là đâu à, đây là chỗ cậu có thể nói chuyện sao?"

Tô Diệu cũng sốt ruột vội vàng kéo áo anh: "Mau ngồi xuống, đừng nói nữa."

Đường Tĩnh nhìn anh đầy ghét bỏ, không nói câu nào.

Đối với phản ứng của mọi người, Trần Dương cực kỳ lạnh nhạt.

"Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Sau này Diệu Diệu không cần làm việc ở công ty nữa, giải tán." Bà Tô sầm mặt nói.

"Khoan đã!"

Mọi người đang định đi thì cửa đại sảnh mở ra, một bóng dáng xinh đẹp tiến vào.

Không ngờ chính là Lưu Nhị!

Cô ta vừa xuất hiện, cả đại sảnh đều trở nên yên lặng.

Vẻ mặt bọn họ đều trở nên khó coi, không phải Lưu Nhị tới hỏi tội đấy chứ?

"Ồ, thì ra Lưu tiểu thư đến, mời ngồi." Bà Tô yên lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười khách khí, nhiệt tình nói.

Lưu Nhị là người mới được Huyễn Ngu trọng điểm nâng đỡ, tiền đồ rộng mở, cho dù là bà Tô cũng không dám tiếp đón sơ suất.

Tô Diệu rất ngạc nhiên, cô không ngờ Lưu Nhị sẽ tới đây mà không báo trước, nhất thời trong lòng lo lắng không yên, lời giải thích đến bên miệng cũng không cách nào thốt ra.

Dù sao đây cũng là chương trình đầu tiên của cô ta, xảy ra vấn đề như vậy chính cô cũng không thoát được trách nhiệm.

Lưu Nhị mỉm cười, không ngồi mà lập tức đi đến trước mặt bà Tô.

Trần Dương đang ở bên kia nhìn, cô ta nào dám ngồi!

Thấy Lưu Nhị không ngồi mà đi về phía mình, bà Tô nhíu mày nhưng lại giãn ra rất nhanh: "Lưu tiểu thư tới đây là vì chuyện chương trình phải không? Thật sự rất xin lỗi, chuyện này là trách nhiệm của nhà họ Tô chúng tôi, cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Hơn nữa ta đã cách chức Tô Diệu, ta cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Bà Tô vừa nói xong, ánh mắt Tô Diệu liền trở nên ảm đạm, lần này cô đã thực sự hết hy vọng.

"Không, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng." Lưu Nhị nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên quay ra cười với Tô Diệu: "Cô Tô Diệu, cô đừng căng thẳng, tôi đã điều tra rõ chuyện này không phải trách nhiệm của cô."

Lời này vừa nói ra không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên căng thẳng.

Cái gì, không phải lỗi của Tô Diệu?

Chẳng lẽ thật sự có người phá rối?

Người nhà họ Tô hai mặt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

"Lưu… Lưu tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà Tô cũng đứng hình.

Lưu Nhị không nói gì mà quay lại nhìn Tô Hải cách đó không xa!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện