Sắc mặt Tô Diệu trở nên không được tự nhiên.
Đúng rồi, mình đang làm sao vậy? Tại sao lại để ý quan hệ của anh ấy và Lưu Nhị?
Thấy Tô Diệu không nói gì, Trần Dương mở miệng, nói: “Anh và Lưu Nhị là bạn học, em đừng lo, chuyện này anh gọi điện hỏi cô ấy thì mới biết.”
Tô Diệu gật đầu, hóa ra hai người còn có mối quan hệ này nữa, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ: “Hai người chỉ là bạn học thì sao lại phải khách sáo với cô ấy như thế?”
“Chuyện này à… chắc là do trước kia anh là lớp trưởng.”
Trần Dương khựng lại, hơi chột dạ nói.
“Thế à?”
Đúng lúc đó điện thoại di động trong tay Trần Dương đột nhiên vang lên.
“Ôi chao, chắc là ông chủ gọi đến, nhất định là ông chủ biết anh lén chạy ra ngoài. Không nói nữa, anh phải về đi làm đây.”
Một cú điện thoại này coi như đã kết thúc nguy cơ cho Trần Dương.
Tô Diệu cũng không nghĩ nhiều mà vội nói: “Nhanh về đi."
Trần Dương gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi rảo bước đi ra khỏi trang viên.
Anh lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Từ Tiểu Nhu gọi điện đến.
“Trần Dương, anh ở đâu? Bây giờ anh có tiện đến đây một chút không? Có việc gấp cần anh giúp!” Từ Tiểu Nhu vội vàng nói.
“Được, tôi qua đó ngay.”
Trần Dương cũng không hỏi là chuyện gì, nghe giọng điệu của cô gấp gáp như vậy, hoàn toàn không còn vẻ thản nhiên như trước, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó quan trọng rồi.
Cúp điện thoại xong, Trần Dương lái xe đến Trân Bảo Các.
Hai mươi phút sau, xe của Trần Dương dừng ở cửa của Trân Bảo các. Anh vừa xuống xe đã thấy bên ngoài quán có đầy người đang đứng vây thành tầng trong tầng ngoài.
Trông tình hình này, đang có gây rối à?
Trần Dương chen qua đám người đi vào thì thấy mấy ông chủ tiệm đồ cổ hàng xóm đang nhìn về phía một người đàn ông trung niên, họ mồm năm miệng mười bàn tán.
“Món đồ này giả quá.”
“Đúng thế, vừa nhìn đã biết là sản xuất theo dây chuyền rồi.”
Trần Dương định thần nhìn lại thì thấy trong tay người đàn ông này đang ôm một chiếc bình sứ men Thanh Hoa. Người đàn ông trung niên bị nhiều người như vậy vây quanh nên có biểu hiện hơi không tự nhiên, rõ ràng là không quen bị nhiều người nhìn ngó như thế.
Ở phía trước người đàn ông trung niên này là Từ Tiểu Nhu và Dương Quân, còn có một ông cụ với mái tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh.
Ông cụ này không phải là ai khác chính là ông nội của Từ Tiểu Nhu, Từ Thiên Sơn. Tên tuổi nổi tiếng của nhà họ Từ cũng là do ông dốc sức xây dựng nên từng chút một, đến đời của cha Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc, thì tên tuổi của nhà họ Từ đã lên đến đỉnh cao.
Trần Dương không quen ông, chỉ cảm thấy ông cụ này không đơn giản.
Điều làm cho anh bất ngờ chính là trong số những người kia còn có một bóng người quen thuộc.
Tô Ngọc, sao cô ta cũng ở đây?
Trần Dương suy nghĩ một lát, chuyện này cũng bình thường, quan hệ của nhà họ Tô và nhà họ Từ không tệ, Tô Ngọc ở đây cũng rất bình thường.
Tô Ngọc tinh mắt phát hiện ra Trần Dương, cô ta ngẩn người.
Sao anh ta cũng ở đây?
Tới đây xem trò vui à?
Tuy tâm trạng hơi ngạc nhiên nhưng cô ta cũng không chào hỏi anh.
Trừ đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội lần trước đã nói chuyện ra thì hai người cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Nếu tùy tiện chào hỏi thì có thể khiến anh ta cảm thấy hai người thân quen lắm không?
Tô Ngọc không ngừng nghĩ ngợi.
Ngay lúc mọi người đang tranh chấp không thể hòa giải nữa thì Từ Thiên Sơn phất tay áo, ra hiệu mọi người không cần nói nữa. Ông đặt bình sứ Thanh Hoa của người đàn ông trung niên kia lên bàn, quan sát cẩn thân.
Ông cụ nhà họ Từ là đại sư chân chính, ông đã lên tiếng thì những người xung quanh cũng không dám thở mạnh, chỉ lo quấy rầy ông giám định và thưởng thức bình hoa.
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng lần lượt dừng tranh luận, ai nấy đều nín thở, tập trung tinh thần, không dám nói lời nào.
Trình độ của vị này trong giới đồ cổ chính là đại sư chân chính, có ông ở đây thì mình làm gì có phần nói chuyện chứ.
“Bình sứ Thanh Hoa này của anh vẻ ngoài đúng là tinh xảo, màu men cũng vô cùng thuần khiết, tính chất không tồi. Thế nhưng tôi không thể kết luận được nó là của triều đại nào.”
Từ Thiên Sơn nhìn một hồi rồi quay đầu lại, lắc đầu nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên gãi đầu: “Cụ Từ à, cụ là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới đồ cổ mà, một cái bình sứ Thanh Hoa nho nhỏ này còn có thể làm khó được cụ hay sao?”
Từ Thiên Sơn chắp tay sau lưng, nói: “Nghề đồ cổ có kiến thức sâu rộng, biết càng nhiều càng cảm thấy mình chẳng biết gì cả. Đời người cố lắm cũng chỉ được trăm năm, nhìn không hiểu là chuyện