Thấy Trần Dương dễ dàng đánh gục mấy người kia, Vu Lan sửng sốt. Cô nhìn Trần Dương chằm chằm như thể trên người anh có gì đó vậy.
Trần Dương cũng có chút bất ngờ, tại sao đột nhiên anh lại biết đánh nhau nhỉ. Cứ như thể cả người anh có một luồng sức mạnh không thể không sử dụng vậy.
"Sao mà anh..."
Vu Lan vừa lên tiếng định nói chuyện thì viên thuốc làm mất hết sức lực kia bắt đầu phát huy tác dụng. Cô chỉ cảm thấy cả người mình nhũn ra, đến sức nói chuyện cũng chẳng có.
"Chị có đứng lên được không?" Trần Dương ngồi xổm xuống cởi trói cho Vu Lan rồi hỏi.
Vu Lan khó khăn nói: "Không… không được..."
Chết tiệt, thứ thuốc này cũng ghê gớm thật.
Trần Dương nhíu mày nói: "Tôi xem xem trên người tên đầu trọc có thuốc giải không."
Nói rồi Trần Dương đi tới bên cạnh tên đầu trọc kia, soát người gã một lượt. Ngoài một vài món đồ tùy thân thì cũng chẳng có thứ gì trông có vẻ là thuốc giải cả.
Trong lúc tìm kiếm, Trần Dương phát hiện bụng của tên đầu trọc này có vẻ hơi khác thường. Anh kéo áo của hắn lên, tìm được hai cuốn sách cổ đã ố vàng giấu ở bên trong.
Trần Dương có chút ngạc nhiên. Tên đầu trọc này giấu hai cuốn sách cổ này trong áo, hẳn là lấy được từ một ngôi mộ nào đó gã đào trộm được rồi giấu đi.
Trần Dương cười lạnh, tên đầu trọc này được đấy. Gã ta phạm pháp trộm được hai cuốn sách này, vậy anh lấy của gã ta cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy, Trần Dương tò mò rút hai cuốn sách cổ ra. Dựa vào dòng chữ mờ nhạt trên bìa sách, Trần Dương đại khái hiểu được đây là sách gì.
Trên bìa một cuốn viết "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", trên bìa cuốn còn lại viết "Thiên Kim Dược Phương".
Dựa vào tên sách thì có vẻ một cuốn là sách hướng dẫn người xem phong thủy cách xem phong thủy, một cuốn ghi chép về các phương thuốc.
Trần Dương có chút tò mò về cuốn sách phong thủy cổ này. Anh tiện tay mở cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" ra, nhìn thấy những dòng chữ chỉnh tề nhỏ nhắn trong sách: Thái Cực Sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng Sinh Bát Quái, Bát Quái...
Trần Dương nhỏ giọng đọc lên. ngoài một vài chỗ có chút khó đọc và một số chỗ huyền bí sâu xa ra thì nếu tìm hiểu kỹ, nội dung cuốn sách cũng không khó hiểu cho lắm.
Nửa đầu của cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" này viết về cách sắp xếp bố cục nhà cửa theo cách phương hướng trong bát quái và quan hệ giữa phong thủy và bát quái.
Nửa sau của cuốn sách viết về mồ mả, sau khi người chết được chôn cất thì hạ huyệt thế nào, đương nhiên hạ huyệt ở đây tức là chôn cất mồ mả.
Cho dù là nhà ở hay mồ mả thì cũng đều được giải thích chi tiết, thậm chí còn có cả tranh vẽ phân tích.
"Ồ, cách sắp xếp bố cục của ngôi nhà này trông quen quá, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải." Trần Dương đột nhiên nghĩ ra: "Úi chà, cách sắp xếp bố cục này chẳng phải chính là của nhà mình sao?"
Trần Dương đọc phần giải thích ở bên dưới một chút, trong sách viết là: Căn nhà này ở vị trí vuông vắn, chắc chắn sẽ bị gió lùa, tiền tài không thể hội tụ được. Hơn nữa còn bị ngăn ở chính giữa, nhân khẩu không thịnh, gia đình không vượng, mọi việc không thuận.
Đọc tới đây, cuối cùng Trần Dương cũng hiểu ra.
Chẳng trách ở nhà họ Tô Tô Diệu lại bị chèn ép như vậy, công ty của Tô Diệu cũng thường xuyên đầu tư thất bại dẫn tới tài chính thiếu hụt.
Tình cảm không phải chỉ là vấn đề giữa người với người, thì ra còn liên quan tới cách sắp xếp bố cục phong thủy trong nhà nữa.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong hai năm qua, Trần Dương đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.
Trong lúc anh đang định đọc tiếp xem có cách nào phá giải bố cục phong thủy này hay không thì giọng nói yếu ớt của Vu Lan từ sau lưng truyền tới: "Trần… Trần Dương, anh… tìm… tìm được thuốc giải chưa?"
Trần Dương vỗ trán một cái, giờ anh mới nhớ ra Vu Lan còn đang ở bên cạnh. Trần Dương vội vàng cất hai cuốn sách cổ vào người rồi đứng dậy quay lại nói với Vu Lan: "Tôi tìm rồi, không có thuốc giải."
Nghe Trần Dương nói vậy Vu Lan có chút thất vọng.
Trần Dương bước tới chỗ Vu Lan rồi nói: "Hay là, tôi đưa chị tới bệnh viện nhé?"
"Không… không sao, bệnh… bệnh viện không ổn đâu." Vu Lan khó khăn nói: "Loại… loại thuốc này… chỉ có tác dụng trong mười hai tiếng đồng hồ, qua mười hai tiếng đồng hồ, là… là không sao!"
Ánh mắt Trần Dương