"Em hỏi bạn nào?" Trần Dương giả vờ khó hiểu.
"Là người tặng anh dây chuyền." Tô Diệu cắn môi nói.
"Ồ, em nói người này à." Trần Dương giật mình nói: "Cậu ta chính là người cho anh vay tám triệu đó."
Tô Diệu liếc mắt: "Anh đừng có giả ngu, tôi hỏi anh ta là ai, tôi có quen biết hay không."
"Đừng hỏi nhiều thế, em không biết." Nói xong xe liền dừng lại, anh gãi gãi đầu nói: "Tới nhà rồi, em vào nhà trước đi, anh còn có việc sếp giao cần phải làm, anh quay lại công ty đây."
Thấy Trần Dương lảng sang chuyện khác, Tô Diệu cũng không biết làm sao đành phải xuống xe.
Trần Dương thấy Tô Diệu xuống xe liền nhẹ nhàng thở ra, nhấn ga lái xe đi.
Nhìn xe của Trần Dương biến mất khỏi tầm mắt, Tô Diệu nhịn không được giậm chân, đồ chết tiệt này lại lừa cô, lần sau cô nhất định phải hỏi rõ ràng.
Cùng lúc đó, sơn trang Phú Quý, trang viên nhà họ Trần.
Trần Lỗi mơ màng mở mắt, cậu ta xoa xoa đầu, khó chịu muốn chết.
Cậu ta không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu rượu trong tiệc cưới nữa.
Nhưng mà cậu ta thực sự rất vui, ở bên Mục Tư Tư từ năm nhất đại học cho đến khi kết hôn, tình yêu bốn năm của hai người cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.
Điều khiến cậu ta càng vui hơn chính là anh cả đã lâu không gặp cũng tới chúc mừng.
Mọi chuyện đều diễn ra theo hướng tốt đẹp, Trần Lỗi nở nụ cười ấm áp, xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
"Tư Tư, em ở đâu vậy?"
Ra khỏi phòng, Trần Lỗi gọi một câu nhưng thấy Mục Tư Tư trả lời, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Cậu ta vội vàng xuống lầu, lúc cậu ta đi xuống khỏi cầu thang cả người run lên, thấy được hình ảnh khiến cậu ta cả đời không quên được.
Vợ mới cưới của cậu ta không mảnh vải che thân nằm trên sô pha, quần áo rơi vãi trên mặt đất.
"A! Tư Tư!"
Trần Lỗi thét lên đầy giận dữ, hai con mắt đỏ ngầu.
Cậu ta cảm giác trái tim như vỡ thành từng mảnh, tâm tình sụp đổ trong nháy mắt.
"Là ai, rốt cuộc là ai?" Trần Lỗi tức giận gào thét: "Mặc kệ mày là ai, Trần Lỗi này thề với trời nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh."
Trần Lỗi vội vàng ôm vợ về phòng ngủ đắp kín chăn, phát điên tìm chứng cứ trong phòng khách.
Thật đáng hận, tại sao trong phòng không có camera giám sát, trang viên lớn như thế này tại sao lại không có camera giám sát!
Trần Lỗi điều tra một lượt cũng không tìm được manh mối gì, sức lực cả người như bị rút đi, tựa như một con rối gỗ mất khống chế hồn bay phách lạc đi về phòng ngủ.
Nhìn dấu hôn trên người Mục Tư Tư, tim cậu ta đau như dao cắt nén đau lòng mặc quần áo cho cô.
Ngay lúc này, mí mắt Mục Tư Tư rung động, từ từ mở mắt.
"Chồng ơi." Ngay khi nhìn thấy Trần Lỗi, Mục Tư Tư mềm mại gọi một tiếng, ôm lấy cậu ta.
"Em… em tỉnh rồi à!" Trần Lỗi cố lên tinh thần, miễn cưỡng cười hỏi.
"Ừm." Mục Tư Tư gật đầu, chợt phát hiện mình còn chưa mặc quần áo, cô nhìn thấy dấu vết trên làn da trắng nõn của mình không nhịn được đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Sao anh gấp gáp thế, thừa lúc em ngủ..."
Nói được một nửa Mục Tư Tư quá xấu hổ nên không nói nữa.
Cô cho rằng Trần Lỗi đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Khi hai người còn yêu nhau, vài lần suýt chút nữa làm đến bước cuối cùng, nếu Mục Tư Tư không ngăn lại thì lần đầu tiên của cô đã cho Trần Lỗi từ lâu rồi.
Theo quan niệm của Mục Tư Tư, lần đầu tiên của cô phải dành cho chồng mình trong đêm tân hôn, Trần Lỗi không thay đổi được nên đành phải nghe theo.
Cho nên sau khi cho rằng đó là Trần Lỗi, Mục Tư Tư không tức giận mà rất vui mừng.
Trần Lỗi hối hận muốn chết, sự hổ thẹn tràn ngập cõi lòng.
"Chồng ơi, anh làm sao thế? Nhìn như đang có tâm sự ấy." Mục Tư Tư ôm cánh tay Trần Lỗi hỏi.
Trần Lỗi gắng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh không sao, hôm nay uống hơi nhiều rượu, giờ vẫn còn chưa tỉnh táo."
Lúc nói chuyện Trần Lỗi vẫn đang suy nghĩ là ai làm, bỗng nhiên cậu ta đột nhiên nhớ tới tấm gương bát quái trên sô pha bèn lao như điên xuống lầu.
Mục Tư Tư không chú ý, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống đất, cô vốn thông minh, nhớ tới vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Lỗi và hành động của cậu ta, cô mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Mục Tư Tư vội vàng mặc quần áo, không cần xỏ giày đi chân trần chạy ra khỏi phòng