Chu Hữu Danh nhận được điện thoại của Trần Dương thì vừa mừng vừa lo. Anh ta vội nhận điện thoại, cung kính nói: "Trần thiếu gia."
"Tôi đang ở lầu ba khách sạn Vương Triều, phòng số 888."
Anh không nói nhiều, chỉ nói vậy rồi cúp điện thoại, sau đó ngồi trên ghế, bưng một tách trà thảnh thơi uống.
"Ha, còn gọi điện thoại kêu người tới cơ đấy.“” Tào Bảo giễu cợt nói: "Không phải mày gọi vợ mày tới đấy chứ? Ha ha ha!"
"Cái loại ăn bám như nó, ngoài gọi cho vợ thì còn có thể gọi cho ai?"
"Ha ha, đúng là tức cười!"
Người trong phòng bao đều cười ha hả.
Trần Dương thổi trà, vẫn khoan thai thưởng thức, như thể không hề nghe thấy mấy lời đó của họ.
Thái độ của Trần Dương khiến Tào Bảo vô cùng khó chịu, thằng này dám ra vẻ trước mặt hắn, đúng là hoàn toàn không coi Tào đại thiếu gia ra gì mà.
"Hừ, để tao xem da mặt mày dày thế nào?" Tào Bảo đang định nói thêm mấy lời khó nghe thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Chu Hữu Danh mặc quần áo đen bước vào.
Chu Hữu Danh vừa vào, người trong phòng bao liền trợn tròn mắt, đây không phải là ông chủ của khách sạn Vương Triều, Chu Hữu Danh sao?
Đây là lão đại chân chính đó.
Mấy cậu ấm trong phòng bao đều cẩn thận đứng lên.
Đồng thời, họ cũng cực kì tò mò, tại sao Chu Hữu Danh lại tới đây? Chẳng lẽ là tới tìm người?"
Mấy người nhìn về phía Tào Bảo, trong đám cậu ấm này, cũng chỉ có nhà họ Tào mới có tư cách bàn chuyện làm ăn với Chu Hữu Danh thôi.
Tào Bảo cũng hai mắt sáng lóa, mấy ngày trước bố hắn nói có một hạng mục muốn bàn với Chu Hữu Danh, hôm nay xem ra hạng mục đó đã bàn xong rồi, ha ha!
Hắn cho rằng Chu Hữu Danh đến tìm mình nên đứng dậy, duỗi tay phải của mình ra: "Chủ tịch Chu, hân hạnh khi được gặp anh. . ."
Hắn còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt đã cứng lại.
Bởi vì Chu Hữu Danh không thèm nhìn hắn mà đi thẳng tới chỗ Trần Dương.
"Trần thiếu gia, cậu gọi tôi qua đây có gì dặn dò ạ?"
Cái gì?
Trần thiếu gia?
Sao Chu Hữu Danh lại gọi thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô là Trần thiếu gia?
Chuyện này khiến tất cả mọi người trong phòng bao đều trợn mắt há mồm như gặp quỷ.
Tào Bảo cũng trợn tròn mắt, chuyện này. . . Sao lại như thế được?
Sao thằng ăn bám này lại biết một lão đại cao cấp như Chu Hữu Danh?
Trần Dương chẳng thèm nhìn phản ứng của họ, anh cười nhạt một tiếng, gật đầu với Chu Hữu Danh: "Cùng không có gì đặc biệt, chỉ là lâu rồi không gặp nên muốn gặp anh một chút thôi."
Chu Hữu Danh mỉm cười: "Trần thiếu nhớ tới tôi là vinh hạnh của tôi."
Nói rồi, Chu Hữu Danh nhìn mấy người khác trong phòng bao, hình như đã hiểu ra cái gì đó: "Trần thiếu gia, sao cậu đến chỗ tôi ăn cơm không dặn dò trước một câu, để tôi chuẩn bị cho tốt?"
Nói rồi, anh ta gọi nhân viên phục vụ ngoài cửa vào, dặn dò:"Thông báo cho quản lý, miễn phí toàn bộ chi phí ở phòng bao này."
Cái gì?
Miễn toàn bộ chi phí?
Nghe đến đây, mấy người có tâm trạng phức tạp, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Giờ phút này, ánh mắt mà họ nhìn Trần Dương cũng hoàn toàn thay đổi.
Không hề có châm chọc, đùa cợt, khinh thường.
Gì chứ, thằng này có mặt mũi lớn vậy sao?
Lúc mọi người ở đây đang khó có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, nhân viên phục vụ gật đầu, xuống lấu báo với quản lý. Trần Dương đứng lên, khoát tay nói: "Không cần, hôm nay không phải tôi mời khách, hơn nữa tôi cũng chưa ăn cái gì trên bàn ăn đó cả. Người ta mời khách không thiếu tiền, không cần miễn."
"Dạ, Trần thiếu gia." Chu Hữu Danh nhanh chóng đáp lại, sau đó phất tay bảo nhân viên phục vụ kia đi ra.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây, anh cũng đi làm việc đi."
Sau khi Chu Hữu Danh đến, tất cả mọi người đều choáng váng, cả đám trợn mắt há mồm, không cả dám thở mạnh, Trần Dương rất hài lòng.
Anh vẫy vẫy tay với Chu Hữu Danh, ý bảo anh ta có thể rời khỏi.
Chu Hữu Danh là người khôn khéo, lập tức hiểu ra lý do Trần Dương gọi mình tới đây. Anh ta khom người nói: "Sau này Trần thiếu gia có gì dặn dò thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng."
Nói xong, Chu Hữu Danh lạnh lùng nhìn những người trong phòng bao, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi.
Khí thế của Chu Hữu Danh thật sự quá