"Cậu là cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên đúng không?" Ân Trường Không sờ cằm, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu tên Tào Bảo đúng không?"
Tào Bảo gật đầu như giã tỏi, lấy lòng nói: "Đúng đúng, anh nói rất đúng, nếu anh đã biết tôi thì chắc cũng biết nhà tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần anh chịu thả tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Ân Trường Không khinh thường nhìn Tào Bảo: "Cậu đúng là sợ chết. Tôi nghe nói cậu và cảnh sát Vu đã đính hôn rồi đúng không? Chẳng lẽ cậu không muốn giúp vợ sắp cưới của mình sao?"
"Chuyện này..." Tào Bảo há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Vu Lan tuy tốt nhưng cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Hắn chọn bảo vệ mình theo bản năng.
Thấy Tào Bảo không nói gì, Vu Lan thầm thở dài, cô cảm thấy mình thật sự phải suy nghĩ lại thật kĩ như lời Trần Dương nói rồi.
Ân Trường Không thấy Tào Bảo không nói lời nào thì vẻ khinh thường trong mắt càng nhiều hơn, thằng này sợ chết như thế, không biết Vu Lan nghĩ cái gì nữa.
Hắn chợt nhìn qua Trần Dương: "Có thể chơi cùng Tào Bảo, xem ra cũng là kẻ có tiền."
Trần Dương nhíu mày, không nói gì.
"Haiz, khó ghê!" Ân Trường Không đi tới đi lui trước mặt ba người Trần Dương, khiến người ta không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Bỗng nhiên, Ân Trường Không dừng bước, mặt nở nụ cười độc ác: "Được rồi, cứ theo lời của cảnh sát Vu mà làm. Hai người không thù không oán gì với Nhật Nguyệt Thần Giáo cả, Ân Trường Không tôi lại là người cực kì giữ chữ tín, người thì tôi có thể thả, nhưng chỉ có thể thả một thôi."
Nghe thấy Ân Trường Không nói có thể thả họ ra, tâm trạng Tào Bảo liền kích động, nhưng đến khi nghe hết câu sau, hắn lại bắt đầu căng thẳng.
Trần Dương không đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức hỏi: "Anh có ý gì?"
Ân Trường Không bật cười: "Rất đơn giản, hai người biết bán đấu giá chứ?"
"Biết biết." Tào Bảo vội gật đầu nói.
"Người ta đấu giá đồ cổ vật báu, chữ của danh nhân, còn ở đây tôi đấu giá mạng của các người. Ai trả giá cao, tôi sẽ để người đó đi."
"Còn người ra giá thấp... thì chặt đứt một ngón tay trước, sau đó ném vào tử lao."
Con ngươi của Trần Dương hơi co lại, không ngờ hắn ta lại giở trò này.
Sau khi nghe Ân Trường Không nói, mặt Tào Bảo lộ vẻ hưng phấn, hắn hô lớn: "Tôi ra giá trước, tôi trả hai mươi triệu!"
Sau khi trả giá xong, hắn đắc ý nhìn Trần Dương.
Ha ha, thằng này chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Tô thôi.
Đừng nói hai mươi triệu, có khi hai triệu cũng không có ấy chứ.
Hắn nhất định phải bảo vệ mạng sống, chỉ cần hắn có thể thoát được thì nhất định sẽ tìm người cứu Vu Lan ra, đến lúc đó Vu Lan sẽ cảm động, nói không chừng còn giao mình cho hắn, như vậy chẳng phải quá sung sướng sao.
Thấy Tào Bảo khiêu khích nhìn mình, Trần Dương không nhịn được bật cười.
Thằng này hay lắm, đến lúc này rồi còn muốn khiêu khích mình.
Nhưng hắn cũng chịu chi đấy, mở miệng cái là hai mươi triệu.
Có điều, dù anh có nói hai trăm triệu cũng vô dụng thôi.
Đây chính là phân đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo, sao Ân Trường Không lại có thể để người ngoài biết nơi này được?
Bớt ngu đi, chẳng qua Ân Trường Không chỉ đang trêu chọc họ thôi.
Trần Dương nhìn Ân Trường Không, thấy vẻ mặt đùa cợt của hắn thì biết mình đã nghĩ đúng.
Hắn lắc đầu, nói: "Hai mươi triệu, tôi không lấy được nhiều tiền như vậy."
Trần Dương vừa dứt lời, Tào Bảo bên cạnh không khỏi kích động, nếu không phải tay chân bị trói, hắn đã nhảy cẫng lên rồi.
"Ha ha, tôi thắng, tôi thắng rồi! Mau thả tôi ra!"
Ân Trường Không không để ý tới hắn mà vẫy tay gọi hai tên đàn ông lực lưỡng đi qua.
Hai người đó nhấc Trần Dương lên, sau đó đè tay anh xuống đất, muốn chặt ngón tay anh.
Thấy cảnh tượng đó, Vu Lan lòng nóng như lửa đốt hét lớn: "Mau thả anh ta ra, chuyện này căn bản không có liên quan gì đến anh ta cả. Anh muốn trả thù thì nhằm vào tôi đây này."
Ân Trường Không nghe cô nói, còn không thèm liếc mắt một cái.
Đến lúc này rồi Vu Lan vẫn bảo vệ anh ta khiến Tào Bảo cảm thấy rất khó chịu. Hắn nháy mắt ra hiệu với Vu Lan, khẽ nói: "Lan Lan, đã đến lúc này rồi, em còn quan tâm đến sự sống chết của anh ta làm gì? Anh ta không có tiền thì trách ai? Em yên tâm, chờ anh ra ngoài rồi, anh nhất định sẽ nghĩ cách quay lại cứu em."
Lúc này, sự tập trung của Vu Lan hoàn toàn nằm trên người Trần Dương, cô không quan tâm hắn, vậy nên không hề nghe thấy hắn nói gì.
Giờ phút này, Trần Dương cũng vô cùng lo lắng.
Chết tiệt, nếu giờ bị chặt ngón tay thì chẳng phải sau này sẽ tàn phế sao?
Không, tuyệt đối không thể như thế được.
Trong lúc gấp gáp, Trần Dương nghĩ tới cách vận dụng nội lực để hóa giải Tán Lực Hoàn của Vu Lan.
Anh