Trần Dương ăn uống rất sung sướng, nhưng Vu Lan thì phải chịu tội.
Nhật Nguyệt Thần Giáo vốn là tà giáo, đương nhiên đệ tử trong giáo cũng không có gì tốt.
Đệ tử trông coi Vu Lan liên tục chụp hình cô, mỹ nữ cực phẩm như vậy, tuy họ không ăn được nhưng cũng phải nhìn được chứ?
Vu Lan chán ghét nhìn họ, đây là lần đầu tiên cô bị người khác chụp ảnh một cách trắng trợn như vậy.
Đệ tử trông coi Vu Lan vốn chỉ chụp mặt, nhưng Ân Trường Không không ở đây, lá gan của chúng cũng lớn hơn, không nhịn được muốn đưa tay véo má cô.
Lúc bàn tay đó sắp chạm đến gương mặt vô cùng mịn màng của Vu Lan, Ân Trường Không ôm vò rượu đi ra, nói: "Các anh em, mọi người có lộc ăn rồi, Đông Kiếm Vương đại nhân mời mọi người uống rượu, muốn nếm thử rượu ngon thì mau tới đây."
Nói xong, mọi người nườm nượp đi ra từ các thông đạo, uống rượu với hắn, đệ tử trông coi Vu Lan nghe vậy thì lưu luyến rụt tay về, sau đó đi ra.
Nỗi lo của Vu Lan cũng được buông xuống.
Trong phòng đá, Trần Dương dựng tai nghe ngóng, tiếng nói bên ngoài rất vang, chắc là họ đang uống rượu rồi.
Trần Dương mỉm cười, đi từ phòng đá ra đại sảnh.
Vu Lan nhìn thấy Trần Dương thì hai mắt tỏa sáng, kích động nói: "Trần Dương, sao anh lại ở đây?"
Trần Dương ra hiệu đừng lên tiếng: "Nói nhỏ thôi."
Anh đi vòng ra sau Vu Lan, cởi dây thừng giúp cô.
Sau khi cởi dây xong, Vu Lan không hiểu hỏi: "Trần Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, sao họ lại tôn trọng anh thế?"
Trần Dương ngẩn ra, lập tứ hiểu rõ. Tuy lúc nãy anh cố ý đi vòng qua đại sảnh, nhưng bốn phía đại sảnh thông nhau, chắc là cô đã nhìn thấy đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo hành lễ với anh.
Nếu đã nhìn thấy, Trần Dương cũng không giấu nữa, anh nói nhỏ: "Bọn họ nhận nhầm người, cho rằng tôi là nhân vật lớn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy nên tôi tương kế tựu kế..."
Vu Lan gật đầu, ánh mắt nhìn Trần Dương có thêm sự tán thưởng và chút gì đó rất khó nắm bắt.
Người ở rể nhà họ Tô này lại khiến cô có cái nhìn khác về anh rồi.
"Chết tiệt, thì ra là nhận nhầm người." Lúc này, Tào Bảo ở bên cạnh dùng giọng điệu ra lệnh nói với Trần Dương: "Nhân lúc họ đang uống rượu, cậu mau tới cởi trói cho tôi đi."
Mẹ nó, cái tên Tào Bảo này không phải thằng ngu chứ?
Cầu xin người ta như thế à?
Người không biết còn tưởng là Trần Dương đang cầu xin được cứu hắn ấy chứ.
Tuy Trần Dương tốt tính nhưng cũng có giới hạn, thái độ này của hắn mà muốn anh cứu á, không có cửa đâu.
Lúc này, Vu Lan cũng rất sốt ruột.
Thuốc trên người cô vẫn chưa tan hết, lúc này đứng còn không vững chứ đừng nói đến chuyện cởi dây thừng.
Nhưng giờ chuyện cô đang nghĩ không phải là giúp Tào Bảo cởi trói thế nào, mà là không biết lát nữa Ân Trường Không uống rượu xong sẽ trả thù mình thế nào.
Cô bắt nhiều thuộc hạ của hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Sợ là lát nữa sau khi hắn uống rượu xong, kiếp nạn của cô sẽ tới.
Đúng lúc đó, tiếng nói ở thông đạo phía trước chợt im bặt, đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngay cả Ân Trường Không cũng không ngoại lệ, hắn dựa vào vách đá ở lối đi, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
Chỉ trong mấy phút, cả mật thất to lớn chỉ còn lại ba người Trần Dương, Vu Lan và Tào Bảo là tỉnh táo.
Vu Lan và Tào Bảo không biết trước đó xảy ra chuyện gì, cứ tưởng họ đã uống rượu xong rồi nên vô cùng lo lắng.
"Mau, Trần Dương, anh mau cởi trói cho Tào Bảo đi, chúng ta phải trốn..."
Vu Lan còn chưa nói xong, Trần Dương liền khoát tay nói: "Không phải vội, họ đều đã trúng thuốc mê của tôi rồi."
Nghe anh nói thế, Tào Bảo chuyển từ bi thương thành vui mừng, không nhịn được khen: "Làm tốt lắm, con rể nhà họ Tô."
Trần Dương không thèm để ý tới hắn mà đi tới thông đạo phía trước, đá vào chân Ân Trường Không, thấy hắn không nhúc nhích, thật sự hôn mê rồi.
Sau khi kiểm tra xong, Trần Dương quay lại dìu Vu Lan đang dựa vào cột đá lên, xoay người đi sang một hướng.
Vừa nãy, Trần Dương đã nhân lúc Ân Trường Không đi kiếm rượu và thức ăn để kiểm tra các con đường rồi, chỉ còn mỗi lối này là chưa đi, nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là lối dẫn đến cửa ra.
"Chết tiệt, mày mù à, mày vẫn chưa cởi trói cho tao mà!" Tào Bảo kêu lớn.
Trần Dương quay đầu nhìn hắn, nói: "Tại sao tôi phải cởi trói cho anh? Tôi có nghĩa vụ phải giúp anh à?"
Tào Bảo bị câu hỏi của Trần Dương làm bối rối. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương, hắn sợ, vô cùng sợ hãi, hắn