*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yêu đương có cảm giác thế nào?
Bích Tiêu không biết.
Nhưng cảm giác được người ta bảo bọc che chở này thật tuyệt, tim cứ nhảy loạn trong lồng ngực.
"Thân xác của ta không mạnh lắm, bây giờ cũng chỉ mới ở Siêu Thoát hậu kỳ thôi!"
Bích Tiêu ngại ngùng nói.
Mình làm sư tỷ mà không chăm sóc được cho sư đệ, lại để sư đệ chăm từ đầu đến chân.
Trần Dương sờ cằm, đúng là sức chiến đấu hiện tại của Bích Tiêu quá yếu.
Đừng nói là Thiên Kiêu, cô ấy còn chưa phải là thiên tài nữa ấy chứ.
Sức chiến đấu của cô ấy chỉ ở tầm trung trong số các tu sĩ cùng cảnh giới.
Như thế không được, phụ nữ... à không, sư tỷ của Trần Dương không thể yếu như vậy được!
"Sư tỷ, đệ có một bộ pháp môn có thể tăng cường thân xác và pháp lực cho tỷ, không biết tỷ có muốn học không?"
"Pháp môn gì?"
"Tỷ xem thì sẽ hiểu".
Trần Dương búng tay, truyền phương pháp dung luyện hoàn chỉnh cho Bích Tiêu. Nhờ Diệp Thần đã tu luyện nhiều năm rồi sau đó bổ sung nên phương pháp dung luyện đã hoàn thiện từ lâu rồi.
Đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cũng chủ yếu tu luyện bằng phương pháp dung luyện.
Thiên phú của ngươi thấp hay tư chất không ổn cũng chẳng sao.
Có phương pháp dung luyện thì trên thế giới này không còn ai là kẻ ngốc nữa.
Bích Tiêu nhắm mắt, chăm chú hấp thu tinh hoa của pháp môn.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Tìm được rồi, chính là các ngươi đang nhìn trộm ta đúng không?"
Trần Dương xoay người thì thấy Lệ Băng Ngưng: "Cô là ai? Tới đây làm gì?"
Rõ ràng anh biết mà vẫn vờ vịt, trong lòng thấy kì lạ, sao cô ta tránh được tầm quét của Tiểu Siêu thế?
"Còn chối?"
Mặt Lệ Băng Ngưng lạnh tanh: "Đám lính đá này là do ngươi phái đi nhỉ?"
"Đúng thì đã sao?"
Trần Dương nheo mắt: "Ta phái đi thì phạm pháp à? Còn cô, dựa vào đâu mà nói ta nhìn lén cô? Nơi này là đất không có chủ, ta muốn đi đâu thì tới đó, cô quản được chắc?"
Cô ta đẹp thì kệ cô ta chứ, có phải là vợ của anh đâu, nên anh chẳng hơi đâu mà chiều chuộng.
"Hơn nữa, bây giờ là cô đang nhìn trộm chúng ta mới phải ấy nhỉ?"
Trần Dương bước lên một bước, che cho Bích Tiêu đang hấp thụ kiến thức phía sau.
"Ta nhớ ra ngươi rồi! Ngươi chính là tu sĩ đã đánh bại Tần Vũ trong một chiêu đó!"
Ánh mắt Lệ Băng Ngưng trở nên chăm chú hơn, người này có thể dễ dàng đánh bại Tần Vũ, thực lực phi phàm.
Tuy Tần Vũ chưa dùng thực lực thật để đánh nhưng cũng đáng để cô ta xem trọng.
"Chắc ngươi đã phái rất nhiều lính đá đi dò đường nhỉ? Hay, đúng là một ý tưởng sáng tạo!"
Lệ Băng Ngưng gật đầu, sau lưng cô ta bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm phân thân hóa từ bông tuyết.
"Định bắt chước ta à?"
"Cô làm vậy là vô phép tắc, là không có tinh thần tu sĩ đấy. Một nghìn dặm xung quanh đây ta đã thăm dò hết rồi, những nơi nguy hiểm ta cũng đã quét sạch rồi, bây giờ cô tới hôi của à?"
"Đây là đất không chủ, ta hôi của của ai?"
"Đừng tưởng cô là phụ nữ thì ta không đánh nhé!"
Trần Dương thấy phiền với mấy cô tiên tử này, cô nào cô nấy trông cứ hệt như nhau. Lệ Băng Ngưng này trông cũng xinh xắn hơn chút, chứ nếu xấu xấu thì anh đã ra tay đánh người rồi.
Nghe thế, ánh mắt Lệ Băng Ngưng sắc lạnh, kẻ này là người nóng tính. Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với hắn nữa, mau đi tìm món bảo vật kia thôi.
"Nếu để ta biết lính đá của ngươi lại nhìn lén ta thì ta không tha cho ngươi đâu".
Nói xong, Lệ Băng Ngưng cưỡi gió rời đi.
Cô ta đến nhẹ nhàng, đi cũng mau lẹ.
Thế là đi rồi à?
Trần Dương nhíu mày. Thôi bỏ đi, đi rồi càng tốt, đỡ phải va chạm quấy nhiễu sư tỷ.
Qua tầm ba khắc, Bích Tiêu mở mắt, đôi mắt long lanh cảm kích: "Sư đệ, pháp... pháp môn này quá quý giá!"
“Không quý giá gì đâu, đệ rảnh rỗi nghiên cứu ra thôi".
Trần Dương xua tay, không giấu diếm gì.
Đệ ấy tự nghiên cứu sao?
Thế thì là pháp môn độc quyền rồi. Bích Tiêu thấy pháp môn này quý giá hơn Tuế Nguyệt Pháp không biết bao nhiêu lần.
Chẳng trách khi Trần Dương mới đạt đến cảnh giới Siêu Thoát lại có thể nghịch chiến với Đạo Vương, chính là nhờ phương pháp dung luyện này.
Mạnh quá!
Nếu cô ấy tu luyện pháp môn này, thế thì cô ấy có thể cạnh tranh Thiên Kiêu.
"Nhưng, sư đệ, tuy... chúng ta là đồng môn nhưng pháp môn này quá quý giá, ta không thể tu luyện được!"
Bích Tiêu nói: "Đệ có biết nếu để pháp môn này lọt ra ngoài thì sẽ gây nên sóng gió lớn cỡ nào không?"
Trần Dương cười rồi nắm lấy tay Bích Tiêu: "Đệ tin tỷ!"
Chỉ ba chữ ngắn ngọn đã lấp đầy trái tim của Bích Tiêu.
"Sư đệ, đệ yên tâm, nếu Bích Tiêu ta tiết lộ pháp môn này thì sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết yên!"
"Tỷ đó, lại khách sáo với đệ rồi".
Trần Dương vờ tỏ vẻ không vui.
Bích Tiêu thè lưỡi, không nói gì nhưng lại siết chặt tay Trần Dương.
"Phải chuẩn bị thêm nhiều tài nguyên, tư chất của tỷ cũng phải gấp trăm lần người thường. Thế nên một khi thành công, tài nguyên cần thiết cũng gấp cả trăm lần bọn họ".
Trần Dương biết quá đi ấy chứ, tài nguyên mà anh tiêu hao gấp người khác cả triệu, chục triệu, thậm chí cả hàng tỷ
lần.
"Đúng rồi, có phải vừa nãy có người tới đây không?"
Bích Tiêu hỏi.
"Ừm!"
Trần Dương không che giấu, kể lại chuyện vừa nãy: "Cô ta đi vội như vậy chắc chắn là có chuyện gấp. Hơn nữa, lúc nãy đệ nói mình đã quét sạch nguy hiểm một nghìn dặm xung quanh đây rồi mà cô ta cũng không lưu luyến gì".
Lúc này, tin tức Tiểu Siêu phản hồi về cho anh là Lệ Băng Ngưng đang đứng trước một tòa bảo tháp nguy nga.
Bên cạnh Lệ Băng Ngưng còn có một đám người nữa.
Thác Bạt Hào Kiệt, Cái Thiên U, Phục Linh tiên tử, Đao Si, Mục Kiếm Ca, Long Tiếu Thiên, Tần Vũ...
Còn có thêm nhiều người mà Trần Dương không biết, nhưng nhìn khí tức trên người họ thì chắc đều là Thiên Kiêu đời đầu.
Nếu không cũng không thể nào đứng cùng với đám người Lệ Băng Ngưng.
"Sư tỷ, chắc chắn chỗ kia có bí mật lớn, chúng ta không thể tụt lại phía sau được".
Trần Dương kéo Bích Tiêu, tiến thẳng theo đường Tiểu Siêu đã định vị, suốt dọc đường cực kỳ an toàn, không gặp chướng ngại gì.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới trước bảo tháp.
Tòa bảo tháp này cao tầm chục nhìn trượng, cũng có tầm chục nghìn tầng.
Có người đứng ở bên ngoài tấn công nhưng bảo tháp vẫn đứng sừng sững, thậm chí đến vách tường của nó cũng không có vết xước nào.
"Ha ha, đồ ngu, đây là tháp Vạn Đạo của Thư Hải Tông đấy, vô số bậc tiên hiền đã đắc đạo tại nơi đây, chỉ dựa vào thưc lực của các ngươi mà cũng đòi đánh vỡ cấm chế à? Nực cười!"
Thác Bạt Hào Kiệt cười khinh.
"Ngươi nói gì?"
Triệu Thắng Thiên nhìn Thác Bạt Hào Kiệt.
"Ta nói ngươi ngu đấy!"
Thác Bạt Hào Kiệt không hề sợ: "Ngươi công kích loạn xạ như thế, nhỡ chạm phải cơ quan gì đó, tháp Vạn Đạo không mở luôn thì sao?"
Hắn vừa nói xong thì những người khác cũng phụ họa.
"Trước khi tháp Vạn Đạo mở ra mà còn ai công kích nữa thì là đối đầu với Phương Bá Xán ta đấy!"
"Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ mọi người đứng yên lặng đợi, sau khi vào trong thì tự lực cánh sinh! Kẻ nào dám làm lỡ cơ duyên của ông đây thì ông đây tẩn cho chết!"
Người có thân hình cường tráng, giọng nói ồm ồm đó là Đổng Thiên Khôi. Kẻ này cũng là Thiên Kiêu, thân xác vô cùng mạnh mẽ.
Lệ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra xung quanh.
Tính tình Phục Linh tinh nghịch, thích đổ thêm dầu vào lửa: "Tẩn hắn đi, tẩn cho hắn chết đi! Đám người này lòng dạ khó lường, chắc chắn là không muốn cho chúng ta vào trong!"
Tuy không ai ra tay nhưng ánh mắt của nhiều người đều lạnh lại.
Bây giờ vẫn chưa đến lúc ra tay, chút nữa vào trong rồi thì chắc chắn sẽ đấu với nhau tóe khói.
Cô ta châm ngòi một chặp mà không thấy động tĩnh gì thì bực bội: "Không vui, chẳng vui gì cả!"
Đao Si ôm phác đao, đứng lặng lẽ một bên.
Mục Kiếm Ca thì đứng cách Đao Si không xa, yên lặng lau chùi bảo kiếm.
Bảo kiếm kia rỉ sét loang lổ, có lau thế nào cũng không sạch, rõ ràng là một cây kiếm cùn.
"Này, đầu gỗ, chơi với ta đi?"
Phục Linh tiên tử nhảy sang.
Mục Kiếm Ca cười ôn tồn: "Ta đang lau kiếm".
"Tiểu Đao, ngươi chơi với ta đi?"
Đôi mắt sắc bén của Đao Si liếc cô ta một cái khiến tim của Phục Linh tiên tử giật thót: "Không chơi thì thôi, chẳng trách ngươi lại độc thân, sau này thì cưới luôn cây đao của ngươi làm vợ đi nhé!"
Nói rồi, cô ta tức giận hồng hộc bước sang một bên: "Cái lu, Thác Bạt gấu chó, chơi với ta đi. Cấm từ chối, dám từ chối là các người chết chắc đấy!"
Mặt Cái Thiên U và Thác Bạt Hào Kiệt đều đen xì. Trước mặt nhiều người thế này mà không nể mặt mình chút nào, dù thế nào cũng không thể đồng ý với cô ta.
Hai người lại giả điếc!
"Hai người các ngươi... Được, được lắm! Đợi đó cho bà, sau này chắc chắc bà xử cho mà chết!"