Nếu như không phải có người lên đến đây rồi, thì Trần Dương vẫn muốn ngồi thêm một lát nữa!
Cùng lúc đó, Đao Si và Mục Kiếm Ca đã bò lên đến tầng 9880.
Bọn họ bò bằng hai tay hai chân lên đây.
Một người bò lên trước, một người bò theo sau!
Hai kẻ này cũng ra gì đấy, ở đây áp lực đã tăng lên hơn hai mươi nghìn lần, đủ để thấy được nền tảng của bọn họ thâm hậu đến mức nào.
Thậm chí có những người đã phải dừng chân ở tầng 6000, sự chênh lệch vô cùng to lớn.
Tuy nhiên, chuyện khiến Trần Dương cảm thấy lạ chính là, anh không thấy Lệ Băng Ngưng đâu, theo lý mà nói thì cô ta lên trước anh kia mà.
Hay là cô ta đã lên đến đỉnh rồi?
Nghĩ vậy, Trần Dương vội vàng đứng lên, tiến về phía trước.
Nếu như cánh cửa Chúng Diệu bị Lệ Băng Ngưng cướp đi mất, vậy thì lỗ to.
Tầng 9910, tầng 9920, tầng 9940, tầng 9950. Lúc này Trần Dương thấy Lệ Băng Ngưng đang ngồi dưới đất.
Trần Dương vỗ vỗ đầu, vừa rồi anh quên mất, anh lại chỉ để chip siêu năng theo dõi hai người Đao Si thôi.
Lúc này Lệ Băng Ngưng ngồi yên dưới đất, mồ hôi đầm đìa, nhìn khá chật vật, đâu còn dáng vẻ nữ thần lạnh lùng nữa.
Áp lực nơi này đã tăng lên bốn mươi nghìn lần!
Thậm chí Trần Dương còn phải dùng đến sức mạnh tầng thứ tám.
Thật không hiểu nổi Lệ Băng Ngưng lên được đây kiểu gì, dựa vào thân xác sao?
Chắc là không phải rồi, khả năng cao là dựa vào pháp bảo nào đó để chống đỡ lên được đến đây.
Vì người ta chỉ biết là có sự hạn chế về cảnh giới thôi, chứ không nói là hạn chế cả về pháp bảo!
“Có duyên quá nhỉ”.
Trần Dương cười rồi lướt qua, nhìn nhẹ nhàng như không có gì.
Lệ Băng Ngưng xoay người thì thấy anh, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Giờ phút này cô ta bị áp lực ép đến mức không đứng dậy nổi, lúc trước cô ta cũng có màn đấu khẩu với anh, bây giờ mà anh giở trò gì cô ta cũng không đủ sức chống trả.
Áp lực tăng gấp bốn mươi nghìn lần, cho dù là pháp bảo mà sư phụ cô ta ban tặng, cũng khó lòng mà chống đỡ nổi, chắc chỉ đủ sức bảo vệ thân thể cô ta.
Lệ Băng Ngưng nhếch khóe miệng, tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Cô ta thấy anh vẫn ung dung tự tại, cảm giác cơ thể không hề phải chịu một chút áp lực nào hết.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Cô muốn ta làm gì hả?”
Trần Dương híp mắt cười nhìn cô ta.
“Đừng qua đây, tránh xa ta ra!”
Lệ Băng Ngưng hối hận, nếu sớm biết như này thì đã không mạnh mồm mạnh miệng, cho dù là có xuống thêm một tầng đi chăng nữa, cô ta cũng không đủ sức chống trả.
“Đây là nhà cô sao? Cô bảo ta đừng qua thì ta phải nghe sao?”
Trần Dương nhìn ra được, hiện giờ phần lớn sức mạnh của Lệ Băng Ngưng đều dùng để chống lại áp lực.
“Cút!”
Lệ Băng Ngưng kiêu ngạo quát.
Trần Dương cười lạnh một tiếng: “Ta không hiểu là trong đầu cô nghĩ gì nữa, ông đây muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, cô thật sự nghĩ mình xinh đẹp thì muốn làm gì thì làm hả?”
“Có câu này hơi phũ, nhưng đầy người xinh đẹp hơn cô, chẳng qua cô có gia thế rồi thể chất tốt thôi chứ có cái gì?”
“Không có cái này thì cô cũng chả là gì cả, gọi cô tiên tử cho nên cô tưởng bở hả?”
Cũng chẳng phải là vợ anh, nên Trần Dương đâu cần chiều dăm ba cái tật xấu này.
Phục Linh tiên tử hay cô ta thì cũng như nhau mà thôi!
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Trần Dương tiến đến từng bước một: “Nếu như ta đoán không nhầm, giờ cô không còn sức để ra tay nữa rồi đúng không? Đã đến nước này rồi mà còn làm ra vẻ mạnh mẽ, định hù dọa ai vậy?”
“Nếu không phải trông cô cũng tạm được, thì ông đây đã không thèm đếm xỉa tới rồi”.
Lệ Băng Ngưng dù có đi đến đâu cũng là một kiều nữ Thiên Kiêu, cho dù là ai cũng đều phải nịnh, phải khen cô ta.
Vậy mà giờ bị Trần Dương châm biếm chẳng khác nào một cái bình hoa di động.
Tuy rằng trong lòng cô ta vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên dừng lại: “Không đúng, ta không qua đó được, biết đâu cô giở trò gì!”
Anh sờ sờ cằm, hơi nhếch khóe miệng lên: “Đại Đạo Cấm Phong, định!”
Lệ Băng Ngưng mở to hai mắt nhìn, cô ta cảm nhận được toàn thân mình đông cứng lại, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả mắt còn không chớp nổi.
Tiêu rồi!
Trong lòng cô ta run lên.
Lũ đàn ông lúc nào cũng nói mấy lời hoa mỹ, thực tế chỉ có ham hố sắc đẹp của mình thôi.
Chắc chắn là muốn chinh phục ta đây mà.
Nếu như quyền lực và thực lực chính là ngai vàng của đàn ông, thì phụ nữ đẹp chính là đá quý được khảm lên trên ngai vàng.
Thấy Trần Dương chậm rãi bước đến, cô ta cảm thấy tuyệt vọng.
“Chà chà!”
Trần Dương ngồi xổm xuống, giơ tay ra nhéo mặt của Lệ Băng Ngưng.
Khuôn mặt mới mềm mại làm sao!
“Khuôn mặt đẹp thật đấy, cô nói xem, nếu như ta vẽ lên mặt cô mấy con rùa đang giao phối với nhau thì sẽ thế nào?”
Trần Dương cười đen tối: “Cô thấy có được không?”
Lệ Băng Ngưng hận không thể giết chết anh, nếu như anh vẽ lên mặt cô ta thật... vậy thì sẽ là một sự sỉ nhục lớn.
“Mà không ổn, vẽ rùa thì có ý nghĩa gì chứ, khuôn mặt đẹp như vậy lại không thể cử động, không làm thêm trò gì khác thì kể cũng lãng phí quả nhỉ?”
Trần Dương sờ cằm.
Nghe thấy vậy sát ý trong lòng cô ta bốc lên bừng bừng, cô ta hối hận vì không ra tay lúc ở ngoài kia!
Nếu như vậy thì tên khốn kiếp này sẽ không thể làm nhục mình như vậy.
Đôi bàn tay anh sờ tới sờ lui trên mặt cô ta, khiến cô ta uất ức vô cùng.
“Ồ, tuyệt thật, vẽ đẹp thật đó”.
Trần Dương nhìn tác phẩm xuất sắc của
mình một cách đắc ý.
“Cô cũng xem đi!”
Trần Dương lấy ra một tấm gương, Lệ Băng Ngưng nhìn thấy bốn con rùa trên mặt mình, thì ứa nước mắt.
Vẫn là Lệ Băng Ngưng, nhưng lại là một Lệ Băng Ngưng bị người ta khinh rẻ làm nhục.
“Ha ha ha, kể cả ta vẽ có đẹp đi chăng nữa thì cũng không cần cảm động đến mức rơi nước mắt chứ?”
Trần Dương cất tấm gương đi, bóp lấy cằm cô ta, rồi lấy máy truyền ảnh ra, chụp lấy chụp để!
Giờ máy truyền ảnh đang vô cùng hot, ngay cả ở chỗ cô ta sống, tuy còn chưa mở cửa hàng bán máy nào, nhưng cô ta cũng có máy truyền ảnh của riêng mình rồi!
Không chỉ vậy, ban đêm cô ta còn thường xuyên truy cập vào mục đích là để giải trí sau những giờ tu luyện.
“Chết rồi, hắn chụp làm gì? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?”
Sau khi chụp nhiều góc khác nhau, anh cười ‘khằng khặc’: “Này, cô thấy nếu tôi đăng bức ảnh này lên hội tu sĩ thì sẽ như thế nào?”
“Sau đó đăng kèm dòng cap ‘Lệ Băng Ngưng Lệ tiên tử…’. Cô nói xem, những fans ruột của cô liệu có tan nát cõi lòng hay không? Bởi vì nữ thần trong mắt bọn họ lại bị chà đạp như vậy… ”
“Không được, không thể…”
Lệ Băng Ngưng thầm hét lên trong lòng, nếu anh làm như vậy thật, thì cô ta còn mặt mũi nào nữa chứ?
Đến lúc đó chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho Hàn Băng Tiên Cung!
Cô ta càng khóc nhiều hơn.
Trần Dương cười cười: “Cô thấy chưa, cô cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, cũng biết khóc, biết sợ hãi, vậy tại sao lúc nào cũng phải ra vẻ nữ thần lạnh lùng vậy hả? Tuy ta biết đây chính là phong cách của cô, nhưng cô cũng phải hiểu rằng, không phải ai cũng chiều theo ý cô được!”
Nói xong, Trần Dương vẫn cảm thấy đùa như thế chưa đủ.
Anh kéo lấy cánh tay Lệ Băng Ngưng, rồi sau đó nhét ngón tay út của cô ta vào lỗ mũi, chụp ảnh tiếp.
Không chỉ vậy, anh còn bày ra đủ tư thế khác nhau.
Lệ Băng Ngưng chưa bao giờ hận ai đến vậy, Trần Dương chính là người đầu tiên.
“Ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!”
Lệ Băng Ngưng ngừng khóc, sát khí trong mắt cô ta rõ mồn một.
“Nhất định cô đang nghĩ là sau khi rời khỏi đây sẽ phải giết ta đúng không?”
Trần Dương bóp cằm cô ta, giơ máy truyền ảnh lên: “Chớ quên điểm yếu của cô đang nằm trong tay ta, nếu như cô dám làm gì, thì ta sẽ tung tất cả những tấm ảnh này ra, khi đó Lệ Băng Ngưng Lệ tiên tử sẽ trở nên nổi tiếng. Tin ta đi, chỉ cần ta muốn là có thể khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đến cô!”
Đúng là anh không nói đùa, nếu như anh thích thì chỉ cần nói một tiếng là xong.
Đương nhiên, những bức ảnh này cũng không có nội dung gì quá nóng, chỉ là những bức ảnh bình thường mà thôi.
Trần Dương hiểu được loại con gái luôn tỏ ra thanh cao đều là những kẻ kiêu ngạo.
Phổi của Lệ Băng Ngưng như muốn nổ tung.
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!
Dùng đến thủ đoạn đê hèn như vậy thì đâu xứng làm đàn ông.
“Ta biết chắc rằng hiện giờ cô đang thầm mắng ta đê tiện, nhưng cô hãy nghĩ cho kỹ. Cô thân là một tiên tử cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một kẻ thô bỉ, nếu như ta không nắm được điểm yếu của cô trong tay, thì sẽ dễ dàng bị cô giết chết!”
Trần Dương cười đứng lên, trêu thì cũng đã trêu xong, cũng giải tỏa được cục tức rồi: “Một canh giờ sau, giam cầm trên người cô sẽ tự động được giải, đàn bà con gái nếu không có chuyện gì thì đừng đến mấy chỗ nguy hiểm như thế này, chết thì còn đỡ, chỉ e là sẽ lại gặp phải loại người như ta đấy”.
“Đến lúc đó chắc kẻ đó sẽ vẽ lên mặt cô mười con rùa, rồi chụp ảnh, mà chụp ảnh là còn nhẹ, thậm chí còn có thể cưỡng hiếp cô, chuyện đó ta không nói đùa đâu”.
Nói xong, anh lại tiếp tục đi lên trên.
Nhìn theo bóng dáng Trần Dương, cơn giận của Lệ Băng Ngưng cũng dần nguôi ngoai.
Lúc này cô ta bỗng cảm thấy anh cũng không làm gì quá đáng, tuy rằng anh đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng chủ yếu là chụp lại để tự bảo vệ mình, chứ không phát tán lung tung.
Hơn nữa đúng là Trần Dương có cơ hội… mình, nhưng anh đã không làm!
Nghĩ vậy, cô ta thấy có lẽ nào mình đã nghĩ xấu về anh quá nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, bỗng cô ta cảm thấy chột dạ!
“Mình đúng là điên rồi, tại sao lại biện minh cho hắn kia chứ!”