Long Tế Chí Tôn

Bái kiến Đường chủ


trước sau

"Chết tiệt chết tiệt!" Ân Trường Không âm thầm gầm thét ở trong lòng, tất cả đều tại tên Trần Dương chết tiệt đó, nếu không phải vì hắn lén lún trộm bí tịch, thì hắn ta sớm có thể đặt cuốn bí tịch trở về cấm địa từ Tổng Đàn lâu rồi.

Đến lúc đó, thần không biết quỷ không hay, Giáo chủ cũng sẽ ban thuốc xuống, kế hoạch chuẩn không chê vào đâu được.

Bây giờ hắn ta không có thuốc giải, vậy thì thứ đợi hắn ta lúc này chỉ còn là cái chết.

Lòng căm thù của Ân Trường Không đối với Trần Dương, ngay cả nguồn nước trên toàn thế giới này cũng không thể dập tắt nổi.

Mà lúc này, Trần Dương lại mỉm cười nói: "Ân Đường chủ, có phải độc tính của Âm Dương Sinh Tử Đan phát tác rồi không?”

Cái gì?

Sao hắn lại biết Âm Dương Sinh Tử Đan?

Trong mắt Ân Trường Không tràn đầy sự kinh hoàng, hơn nữa, hắn chỉ liếc một cái liền phát hiện ra ngay.

Trong một phút mất đi lý trí, hắn ta theo bản năng gật đầu.

Đúng như trong cuốn Thiên Kim Dược Phương ghi lại, Trần Dương nhìn thấy triệu chứng phát tác của Ân Trường Không gần giống với độc tính của Âm Dương Sinh Tử Đan, cho nên mới nhiều lời hỏi thêm một câu.

Anh nhớ bên trong cuốn Thiên Kim Dược Phương, có ghi lại một số thứ liên quan đến Âm Dương Sinh Tử Đan, biết rằng để chế luyện ra thuốc giải của đan dược này không phải là quá khó, hơn nữa lúc trước còn thu được Đế Hoa ở trong tay của người bán hàng rong, mà Đế Hoa đó là thành phần chính của loại thuốc giải này.

Trần Dương định thần lại, anh cười nói: "Vậy thế này đi, tôi với anh thực hiện một giao dịch, anh thả ba cô gái ở bên ngoài rời đi, tôi liền giao thuốc giải Âm Dương Sinh Tử Đan cho anh, anh thấy sao?”

Cái gì?

Thằng nhãi ranh này nói là hắn cũng có thuốc giải Âm Dương Sinh Tử Đan sao?

Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?

Âm Dương Sinh Tử Đan này là độc dược độc môn của Giáo chủ, ngay cả vợ của ông ấy còn không biết cách chế luyện như thế nào.

Mà hắn một đứa con rể nho nhỏ của ông ấy, thì lấy thuốc giải từ đâu ra?

Nhưng bây giờ độc tính trong người hắn ta đã phát huy tác dụng, càng để lâu thì độc tính sẽ càng mãnh liệt hơn. Chất độc sẽ chảy dọc theo tứ chi đi khắp cơ thể, cuối cùng sẽ tổn hại đến nội tạng bên trong, đó là trường hợp hắn ta không muốn thấy, cho nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn cơn đau, run rẩy nói: “Được…tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu tôi.”

Bây giờ hắn không muốn nghĩ bất cứ điều gì nữa, mấy cô gái kia thì có gì đáng nói, thả họ ra thì bản thân còn có mạng để mà đi hưởng thụ tương lai, nếu như cái mạng nhỏ mất đi rồi, thì chẳng còn gì nữa hết!

Chỉ có điều Trần Dương vẫn không yên tâm về Ân Trường Không, cho nên anh lại hỏi: “Tôi hỏi lại lần nữa, tôi đưa thuốc giải cho anh, vậy thì anh có thể thả ba cô gái đó ra không?”

“Có…có… mau cứu tôi, mau cứu tôi…” Ân Trường Không bắt đầu lên cơn co giật, độc tính đã bắt đầu lan đến tứ chi của hắn.

“Được, lần này tôi sẽ tin anh, anh nên nhớ, tôi có thể giải độc cho anh, thì cũng có thể lại hạ độc anh.”

Trần Dương vẫn hơi lo lắng, anh lại bổ sung thêm một câu cuối.

“Hiểu… hiểu rồi…”

Trần Dương gật đầu: “Cũng may là cái mạng này của anh chưa đến lúc chết, vừa hay tôi cũng có thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử Đan, nếu không thì anh chỉ có nước chờ chết.”

Nói xong Trần Dương đi ra mở cửa rồi vào trong phòng bếp.

Thuốc giải độc này không chỉ cần Đế Hoa, mà còn cần sử dụng cả tâm sen và lá sen, mà vừa vặn ba thứ này đều có ở đây.

Dưới ánh mắt đờ đẫn của bọn họ, Trần Dương nhanh chóng đi ngắt một bông hoa sen và tâm sen, sau đó nhanh chóng quay lại nhà bếp, bắt đầu tiến hành chế luyện thuốc giải.

Ân Trường Không nằm như chết trong phòng ngủ, dần dần hắn ta cảm thấy tay chân mình bắt đầu lạnh toát và ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, hắn ta biết độc tính đang bắt đầu xâm nhập vào nội tạng của cơ thể mình.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra, Trần Dương mang theo một viên đan dược nhét vào miệng Ân Trường Không.

Trần Dương lau mồ hôi trên trán, ngồi sang một bên chờ Ân Trường Không hồi phục.

Lúc này, ý thức của Ân Trường Không đã mơ hồ, sau đó là một làn sóng mát lạnh bắt đầu từ bụng dưới lan về phía tay và chân của hắn, Ân Trường Không đang mất đi ý thức cảm nhận được sự thoải mái này không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.

Chỉ qua tầm mười phút thì cơ thể của Ân Trường Không đã ngừng run rẩy, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng trở nên hồng hào hơn.

Có vẻ như thuốc giải đã phát huy tác dụng.

Trần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, đan dược được ghi lại trong cuốn sách Thiên Kim Dược Phương thực sự quá thần kỳ, bây giờ anh đã tinh chế thành công hai loại đan dược.

Một loại đan dược là phá vỡ rào cản có thể giúp các tu sĩ vượt qua kì tu luyện gian khổ, và loại thứ hai đó là chế tạo thuốc giải Âm Dương Sinh Tử Đan cho Ân Trường Không.

Ân Trường Không từ từ tỉnh lại, hắn ta đột nhiên ngồi dậy từ trên mặt đất, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Dương.

“Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu tôi!" Ân Trường Không dập đầu ba lạy với Trần Dương, cầu khẩn: “Cầu xin anh, Trần thiếu gia, cầu xin anh hãy cứu lấy đám đàn em của tôi, bọn họ cũng bị trúng độc Âm Dương Sinh Tử Đan, hơn nữa bọn họ chỉ bị trúng độc phát tác muộn hơn tôi một ngày, nếu như không có thuốc giải thì bọn họ đều sẽ phải chết… cầu xin anh, cầu xin anh hãy cứu bọn họ!”

Trần Dương ngồi ở mép giường, nhìn Ân Trường Không đang liên tục dập đầu, trong lòng xúc động.

Cuộc gặp gỡ trên đời này quả thực quá nhiều thăng trầm, mới nãy thôi hai người họ còn đánh đánh giết giết nhau, bây giờ lại quỳ dập đầu trước mặt đối phương cầu xin cứu mạng, vận mệnh quả

thực rất khó nắm bắt được.

Thành thật mà nói, Nhật Nguyệt Thần Giáo là một môn phái tà giáo, tiếng tăm vang khắp giang hồ, có thể nói ấn tượng của Trần Dương đối với Nhật Nguyệt Thật Giáo quả thực vô cùng tồi tệ.

Không đề cập đến việc Nhật Nguyệt Thần Giáo có tốt hay xấu, nhưng chỉ dựa vào việc Ân Trường Không quỳ gối khấu đầu cầu xin cứu giúp đám anh em của hắn ta, thì có thể cho thấy hắn ta tuyệt đối là người có tình có nghĩa.

Mỗi lần Ân Trường Không dập đầu xuống đất, đều dùng sức rất mạnh, chẳng mấy chốc, trên nền đất đều nhuốm máu tươi.

“Được rồi, đừng dập đầu nữa.” Trần Dương chấm dứt hành động tự hại chính mình của hắn ta, hơi khó xử nói: “Ân Đường chủ, tôi có thể đồng ý sẽ cứu đám anh em của anh, nhưng mà lúc nãy khi tinh luyện thuốc giải, thành phần quan trọng nhất trong thuốc giải tôi đã dùng hết rồi.”

Nghe Trần Dương nói vậy, khuôn mặt Ân Trường Không lộ rõ vẻ vui mừng: “Trần thiếu gia, anh mau nói cho tôi biết, thành phần chính của thuốc giải là gì, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm nó.”

Trần Dương cũng không lo lắng về việc bị lộ phương thuốc, bởi vì ngoài thành phần chính này ra thì còn có một số thành phần khác nữa.

“Đế Hoa, không biết anh có biết nó hay không.” Trần Dương nói: “Cánh hoa đôi, nhị hoa đôi, đường hoa đôi.”

Nghe Trần Dương miêu tả như vậy, Ân Trường Không cau mày suy nghĩa một hồi: "Mặc dù Đế Hoa là một loại rất hiếm, nhưng tôi biết một nơi có, nơi đó mọc rất nhiều Đế Hoa. Chỉ có điều nơi đó rất nguy hiểm, còn thường xuyên có mãnh thú.”

“Nhưng tôi có thể phái đàn em của mình đi thu thập nó về, hoặc là tôi trực tiếp đưa Trần thiếu gia qua đó cũng được.”

Trần Dương nghe vậy thì rất vui mừng.

Loại Đế Hoa này cũng là thành phần để làm ra nhiều loại đan dược khác, nếu như có một số lượng lớn Đế Hoa mà nói, thì sau này anh có thể dùng nó để chế luyện ra nhiều loại đan dược khác.

Điều này có sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với Trần Dương.

Chỉ là, Trần Dương chỉ thầm vui mừng trong lòng, còn trên khuôn mặt anh không hề có một chút biểu cảm vui mừng nào, mà ngược lại anh cau chặt chân mày.

Ân Trường Không nhìn thấy Trần Dương cau mày, hắn vội vàng nói: “Trần thiếu gia không cần lo lắng, tôi sẽ lập tức gọi đàn em của mình đi tìm kiếm Đế Hoa.”

Hắn thầm mắng mình thực sự quá ngốc, chuyện nguy hiểm như vậy sao có thể để Trần Dương đi được, ngộ nhỡ Trần Dương bị thương thì sao có thể tinh chế thuốc giải đây?

Ân Trường Không lại cung kính cúi đầu nói với Trần Dương: "Trần thiếu gia, tôi hết lần này đến lần khác gây rắc rối phiền phức cho anh, anh không những không ghi hận thù, mà còn lấy ơn báo oán, cứu giúp một mạng này của tôi, Ân Trường Không tôi đây thực sự rất khâm phục anh.”

Nói xong sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Tôi đã quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành tay sai của Trần thiếu gia, Trần thiếu gia sai tôi làm gì, tôi liền làm cái đó!”

Cái gì?

Hắn là đang quy hàng mình sao?

Trần Dương hơi sững sờ, mà câu phía sau của hắn càng khiến anh sững hơn.

“Trần thiếu gia, chi bằng anh đến bang phái của chúng tôi làm đường chủ đi, tôi sẽ hỗ trợ anh, nhất định có thể kiểm soát được lực lượng ngầm trong toàn thành phố Tây Xuyên này.”

Vãi?

Đây là muốn anh gia nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo sao?

Chuyện này là điều không thể được, Nhật Nguyệt Thần Giáo là tà giáo mà mọi người căm phẫn, nếu như mình gia nhập vào, chỉ sợ rằng Vu Lan sẽ là người đầu tiên không tha cho mình.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương cười gượng nói: “Ân Đường chủ nói đùa, sao tôi có thể đảm nhiệm cái chức Đường chủ này được, hơn nữa, với thân phận này của anh, không phải đều do giáo chủ của các anh bổ nhiệm sao?”

“Hóa ra Trần thiếu gia lo lắng chuyện này.” Ân Trường Không mỉm cười, nói: "Trần thiếu gia không biết đó thôi, Nhật Nguyệt Thần Giáo của chúng tôi, ngoài Nhị Sử Nhật Nguyệt, Tứ Đại Tinh Quân là do Giáo chủ tự mình bổ nhiệm ra, những chức vụ còn lại đều do các môn đệ trong giáo phái bổ nhiệm, nếu như có một môn đệ nào đó muốn làm Đường chủ, thì chỉ cần có được sự chấp thuận ủng hộ của các anh em trong bang, đến khi đó, chỉ cần bẩm báo một tiếng với Tinh Quân bên trên là được.”

Nói xong hắn ngừng lại một lát, sau đó lại nói tiếp: "Bang phái của chúng tôi ở thành phố Tây Xuyên, thuộc thẩm quyền của Bạch Hổ Tinh Quân, chỉ cần Trần thiếu gia đồng ý, chờ đến khi các anh em được giải độc xong, tôi sẽ lập tức bẩm báo với Tinh Quân, anh thấy như vậy được chứ?”

“Chuyện này..."

Trần Dương cười gượng gạo, sao hắn ta một mực muốn mình trở thành Đường chủ vậy chứ?

Khuôn mặt Ân Trường Không u ám: “Có thể nhìn ra Trần thiếu gia là do cảm thấy chúng tôi chính là một nhóm tà ma ngoại đạo, cho nên anh mới không bằng lòng gia nhập cùng chúng tôi, chuyện này cũng là điều bình thường.”

“Anh biết được là tốt rồi, sao còn phải nói ra làm gì?” Trần Dương có một loại cảm giác khổ sở khi đang cưỡi trên lưng hổ, chỉ có điều trải qua hai lần bắt cóc này, Trần Dương cũng đã hiểu ra một đạo lý, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Anh suy nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đồng ý với anh!”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Ân Trường Không quá đỗi vui mừng, hắn ta quỳ sụp trên nền đất: “Thuộc hạ Ân Trường Không, xin bái kiến Đường chủ!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện