Nhìn thấy hai người Trần Dương đã đuổi lên, lửa giận trong mắt Triệu Lỗi dâng lên: “Bọn mày đúng là liều mạng, còn dám theo tới đây, tao sẽ giết con bé.”
Nói xong, hắn tiếp tục đưa cô bé lên phía trước, dao găm trong tay ghì lên cổ của cô bé.
Hắn vừa hét lớn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mẹ kiếp, ở đây là núi đồi hoang vu khắp nơi đều là cây cối.
Nếu không phải vì hai người này, hắn sớm đã chạy trốn khỏi thành phố Tứ Xuyên, không chừng bây giờ đã cùng đồng bọn đếm tiền.
“Mau bỏ vũ khí của anh xuống, tuyệt đối đừng làm tổn thương đến đứa bé.” Trong lòng Vu Lan căng thẳng, lớn tiếng quát: “Bây giờ anh quay đầu vẫn còn kịp, đừng tự đào hố chôn mình.”
“Quay đầu? Ông đây sớm đã không còn đường quay đầu rồi.” Triệu Lỗi cười gằn một tiếng: “Nếu tao đã làm những chuyện này thì từ lâu đã chẳng biết sợ là gì nữa.”
Trần Dương nhìn tâm trạng kích động của Triệu Lỗi, vội bước lên nói: “Mày có còn là đàn ông không? Lấy một đứa trẻ ra làm lá chắn, tao thật sự xấu hổ giùm mày đấy, cho dù mày chạy thoát, sau này nói với người khác rằng mình đã lấy một đứa bé làm bi đở đạn mới thoát ra được, đàn em của mày cũng sẽ xem thường mày thôi.”
“Mẹ kiếp, mày nói lại lần nữa thử xem!”
Triệu Lỗi trở nên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.
Bản thân là đại ca cầm đầu, trong hai năm nay hắn đưa theo đám đàn em thực hiện gần chục vụ cướp, dưới sự dẫn dắt theo kế hoạch của hắn, mỗi lần đều rất thuận lợi.
Trong mắt các anh em, hắn chính là một đại ca được bọn họ tôn trọng.
Mà thằng nhãi ranh trước mắt lại châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh em bọn họ, điều khiến hắn tức điên là có ánh mắt của mấy tên đàn em vô thức rực sáng lên, dường như đã dao động trước lời nói của Trần Dương.
Nhìn thấy Triệu Lỗi bị chọc giận, Trần Dương hít sâu nói: “Sao? Bị tao nói trúng rồi đúng không? Nếu mày không muốn bị các anh em của mình xem thường, thì buông đứa bé ra.”
Vừa dứt lời, Trần Dương chậm rãi đến gần Triệu Lỗi.
“Mẹ kiếp, mau đứng lại cho tao!” Dao găm trong tay Triệu Lỗi chĩa về phía Trần Dương, trong đôi mắt đỏ ngầu lộ ra sự hung hãn.
“Trần Dương...”
Vu Lan sốt ruột, Trần Dương tùy tiện đi qua lỡ đâu chọc giận tên côn đồ này, làm đứa bé bị thương thì biết làm sao.
Trần Dương không nghe lời cô, cứ tiếp tục bước qua đó.
“Khốn kiếp, mau dừng lại, còn không dừng thì tao ra tay đó.”
“Sao mày kích động như vậy? Mày nhìn thử bộ dạng của mày đi, một người bị thương như tao, mày cũng sợ hãi, không sợ anh em của mày chê cười à?” Trần Dương bật cười nói: “Thật ra tao rất khâm phục tinh thần cam đảm của bọn mày, đã là thời đại này rồi còn dám cướp ngân hàng, có điều khâm phục thì khâm phụ, nhưng mày lấy một bé gái làm con tin thì thật sự vô liêm sỉ, tao biết mục đích của bọn mày là vì chạy trốn, chi bằng thế này mày buông đứa bé ra, tao làm con tin cho mày, thế nào?”
Ánh mắt Triệu Lỗi chợt rực sáng, hiển nhiên là đã bị dao động, hắn có thể không cần tiền chỉ cần có những anh em ở đây, thua keo này hắn có thể bày keo khác, nhưng nếu bọn họ hai lòng vậy thì rất khó nói.
Thấy dáng vẻ mơ hồ hoang mang của Triệu Lỗi, Trần Dương biết ngay hắn đã bị lung lay, chỉ có điều hắn vẫn quá thận trọng, cần phải thêm dầu vào lửa.
“Bọn mày không phải đều nói oan có đầu nợ có chủ sao? Là tao phá hỏng chuyện tốt của bọn mày, bọn mày chẳng phải nên hận tao sao? Vậy có liên quan gì đến bé gái này?”
“Hừ, nếu mày đã muốn chết, vậy tao tác thành cho mày.”
Trong con người đỏ ngầu của Triệu Lỗi lộ ra sự tàn nhẫn, nếu Trần Dương đã muốn làm con tin vậy thì cũng được thôi.đừ
“Mày muốn làm anh hùng đúng không? Ông đây đồng ý với mày.” Triệu Lỗi dùng dao găm chỉ vào Trần Dương: “Đưa tay lên, sau đó từ từ bước qua đây.”
Trần Dương giơ cánh tay lên, tỏ ý mình không mang theo vũ khí, sau đó chậm rãi đi tới.
“Trần Dương...”
Vu Lan không nhẫn nhịn được liền kêu, trong đôi mắt của cô ứa ra những giọt nước mắt, khi nãy ở ngân hàng, rõ ràng anh có thể tránh phát súng đó, nhưng vì không để cho cô gái phía sau bị thương mà anh đứng ra chịu đạn.
Nếu không phải kỹ thuật bắn súng tên côn đồ này chẳng ra làm sao, thì một súng kia có thể đã xuyên vào tim anh rồi.cu
Mà bây giờ anh lại không tiếc thân mình mạo hiểm để cứu bé gái bị bắt làm con tin kia.
Tinh thần quên mình vì người khác này khiến cô cảm động.
Trên thế giới này sao có người ngốc nghếch như vậy, lẽ nào anh không sợ chết sao?
Nhìn bóng dáng của Trần Dương, Vu Lan không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Người khác đều nói anh tham ăn lười làm, không đúng tí nào, bây giờ cô mới biết những điều kia đều là giả, anh là một người đàn ông thực thụ.
Trần Dương chậm rãi bước đến.
Năm mươi mét.
Mười mét.
Năm mét.
Ba mét.
Ngay khi Trần Dương sắp đến gần Triệu Lỗi, trái tim Vu Lan đã nhảy đến cổ họng.
Trần Dương bước một bước đến trước mặt Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi thả lỏng tay buông bé gái ra.
Bé gái bị dọa sợ, khóc lóc chạy về