Chương 489 – Sự thay đổi trong thái độ của Lâm Lan
Một giây, hai giây, ba giây…
Bảy giây, tám giấy, chín giây…
Không đến mười giây!
Những người có mặt trừ Trương Chí Hào và Lý Hồng ra thì không có ai là đứng thẳng cả!
Tất cả đều ngã ra đất rên rỉ!
“Phịch” một tiếng.
Lý Hồng sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Trương Chí Hào cũng nhũn cả chân, miệng lưỡi khô khốc.
Hơn hai mươi gã lưu manh, không đến mười giây, tất cả đều bị đánh gục hết, thằng ranh này rốt cuộc là người hay quỷ?
Trương Chí Hào và Lý Hồng bị dọa cho ngu người rồi, nhiều người qua đường hóng hớt gần đó cũng mắt chữ A mồm chữ O.
“Cậu ta không phải là… cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đấy chứ?”.
“Rất có thể, chưa đến mười giây đánh gục hơn hai mươi người trưởng thành, dù là lính đặc nhiệm cũng không làm được”.
Trong lúc nhiều người qua đường bàn tán về Trần Phong, thì Trần Phong đi đến trước mặt Trương Chí Hào.
“Cậu… cậu làm gì?”.
Trương Chí Hào sợ đến lắp bắp, vô thức định lùi ra sau, nhưng ông ta còn chưa nhấc gót, thì trước mắt đã đen thui.
“Bốp!”.
Sau một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Trương Chí Hào bay ngang ra như một con diều đứt dây.
Người còn chưa rơi xuống đất thì đã bắn ra bảy, tám cái răng dính máu.
Sắc mặt Trần Phong lạnh lẽo, với loại người như Trương Chí Hào thì không cần phải nói lý, vì nếu bạn nói lý với họ, họ sẽ chơi bài quyền với bạn.
Khi bạn chơi đường quyền với họ, họ lại nói lý với bạn.
Nhưng Trần Phong đương nhiên không phải người dễ dãi như vậy.
Nếu bạn chơi đường quyền với tôi, thì tôi chơi đường quyền với bạn, cho đến khi bạn phục thì thôi.
“Phụt!”.
Trương Chí Hào ngã ra đất lại bắn ra mấy chiếc răng dính máu, lúc này mặt ông ta be bét máu, dáng vẻ cực kì thê thảm, một cái tát vừa nãy của Trần Phong, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế lại tát cho ông ta gần như là rụng hết răng trong miệng, ông ta cảm thấy Trần Phong chỉ dùng thêm tí sức nữa thôi có khi đầu ông ta cũng sẽ bị Trần Phong tát cho nổ tung.
Đúng lúc này, Trần Phong lại đi tới.
Da đầu Trương Chí Hào tê dại, vô thức muốn lùi lại, nhưng lại nhận ra, cả người mình căn bản không có chút sức lực nào.
“Đầu đuôi sự việc có quan trọng không?”, Trần Phong trịch thượng nhìn Trương Chí Hào, cười khẩy hỏi.
“Quan trọng, quan trọng!”, Trương Chí Hào vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Quan trọng?”, Trần Phong nhếch mép cười khinh bỉ:
“Giờ nói quan trọng, ông không cảm thấy là hơi muộn à?”.
Dứt lời, Trần Phong bèn đạp một phát lên người Trương Chí Hào.
“Răng rắc” một tiếng.
Nhiều người qua đường cách cả hơn mười mét đều nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan.
Cái đạp này của Trần Phong, ít nhất phải đạp gãy bốn, năm cái xương sườn của Trương Chí Hào, mấy tháng tiếp theo, có lẽ Trương Chí Hào sẽ phải nằm trên giường bệnh.
Sau khi giải quyết xong Trương Chí Hào, Trần Phong lại nhìn Lý Hồng, Lý Hồng mới là kẻ đầu sỏ của việc này!
“Cậu… cậu đừng qua đây!”.
Thấy Trần Phong chắp tay sau lưng mặt mũi lạnh tanh đi tới, Lý Hồng ngay lập tức hoảng loạn.
“Tôi… tôi là phụ nữ, cậu không được đánh tôi!”.
“Không được đánh bà?”, Trần Phong cười khẩy một tiếng: “Vậy việc bà thả chó cắn bố tôi phải tính thế nào?”.
“Tôi… tôi đền tiền, tôi có thể đền tiền cho bố cậu!”.
“Mười nghìn! Không, một trăm nghìn! Tôi có thể đền một trăm nghìn cho cậu, chỉ cần cậu không đánh tôi”, Lý Hồng nói với gương mặt ngập tràn sợ hãi, lúc này, bà ta sợ thật rồi, có đánh chết bà ta thì bà ta cũng không ngờ được Trần Phong lại có thân thủ đáng sợ thế này, hơn hai mươi gã lưu manh được trang bị đầy đủ Trương Chí Hào dẫn tới, còn không trụ nổi mười giây đã bị Trần Phong đáng gục hết.
Đây đúng là phi nhân loại mà.
Để một kẻ phi nhân loại như vậy tát một cái, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau rồi.
“Một trăm nghìn? Bà to miệng thật đấy!”, Trần Phong cười khẩy liên tục: “Thì ra trong mắt bà, việc thả chó cắn người chỉ một trăm nghìn là có thể giải quyết”.
Thực tế, Lý Hồng có thể ra cái giá một trăm nghìn cũng là trong tình trạng Trần Phong để lộ bản lĩnh siêu phàm ra, nếu Trần Phong không thể hiện bản lĩnh siêu phàm, mà chỉ là một người bình thường, thì có lẽ hôm nay một trăm đồng bà ta cũng không bỏ ra ấy chứ.
“Tôi… tôi không thả chó cắn người, là con chó tự cắn”, thấy Trần Phong không dao động, Lý Hồng lại bắt đầu ngụy biện, định đổ tội cho con chó ngao Tây Tạng màu đen kia.
“Thế à?”, Trần Phong cười mỉa hỏi.
“Đúng, đúng, đúng, là con chó của tôi tự cắn, không liên quan gì đến tôi hết”, Lý Hồng vội vàng gật đầu.
“Không liên quan gì đến bà?”, nụ cười mỉa mai bên khóe môi Trần Phong càng rõ nét hơn: “Là chó của bà sao lại không liên quan gì đến bà? Bà đúng là còn không bằng con chó, ít nhất con chó còn dám làm dám chịu, còn bà thì làm rồi mà không dám nhận”.
Lý Hồng đỏ bừng mặt, lời này của Trần Phong đúng là đã vứt thể diện của bà ta xuống đất để chà đạp.
“Tôi cũng không làm bà khó xử, chó của bà đã cắn gãy một chân của bố tôi, vậy bà đền một cái chân của mình đi”, Trần Phong hờ hững nói.
“Đền chân?”, nghe thấy lời này, mặt Lý Hồng ngay lập tức trắng bệch.