Hạ Tuyển nhắn tin xong thì cất điện thoại vào túi, sau đó đi theo Hạ Chấp Minh bước ra thang máy.
Hạ Chấp Minh đi vào phòng bệnh với y, Ngụy Tân Nhạc đang ngồi trên giường, lưng dựa vào gối, thấy Hạ Tuyển đi đến thì cười với y một cái rồi hỏi: "Tới sớm vậy, ăn cơm chưa?"
Hạ Tuyển chưa ăn, nhưng y vẫn gật đầu nói: "Đã ăn rồi."
"Bảo bối của chúng ta sau này hiểu chuyện giống Hạ Tuyển là tốt rồi." Ngụy Tân Nhạc nói.
Nghe vậy, Hạ Chấp Minh quay đầu lại nhìn Hạ Tuyển một cái, không tiếp lời mà nói với bà: "Cảm thấy mệt thì ngủ thêm một lúc đi."
Bà nở nụ cười nói: "Đã ngủ cả một ngày rồi, còn ngủ nữa chắc em thành đần độn luôn quá."
Hạ Chấp Minh lôi ghế ra ngồi xuống, lấy một quả táo Mỹ từ trong giỏ trái cây ra gọt vỏ. Ngụy Tân Nhạc nhìn ông làm không quen, trên mặt lại lộ ra chút ý cười.
Cảnh tượng như vậy, căn bản không cần đến sự tồn tại của Hạ Tuyển. Y không hiểu dụng ý của Hạ Chấp Minh khi kêu y đến đây ngày hôm nay, lẽ nào chỉ do ông ấy cảm thấy cần nên mình phải tới đây một chuyến để làm phông nền? Y cũng không cảm thấy lời nói của Ngụy Tân Nhạc chói tai chút nào, bởi vì bà ấy và y vốn cũng chẳng có bất kì quan hệ gì, bà nói cái gì cũng sẽ không làm Hạ Tuyển cảm thấy khổ sở, làm cho y cảm thấy trào phúng lại chính là ánh mắt của Hạ Chấp Minh. Mặc dù ông ấy nửa chữ cũng không nói, Hạ Tuyển cũng đã biết được đáp án. Hạ Chấp Minh cũng không hy vọng đứa con của ông ấy giống mình.
Y cảm thấy có chút khó thở, "Ba, dì Ngụy, con vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong Hạ Tuyển liền chạy ra khỏi phòng bệnh, y hiện tại chỉ muốn cách bọn họ thật xa, vào khúc quanh đột nhiên đụng phải một người.
Hạ Tuyển thấp giọng nói xin lỗi, muốn bỏ đi. Người kia mắng nhỏ một câu, ngẩng đầu nhìn thấy là Hạ Tuyển, gương mặt ngay lập tức hớn hở, "Nhá, Hạ Tuyển."
Cậu ta là cố ý, hành lang vốn dĩ hình chữ nhật, cậu ta cố ý đi theo Hạ Tuyển, cũng cố ý đi ngược hướng với y, cậu ta là muốn chạm mặt với Hạ Tuyển. Dì của cậu ta tình cờ nằm chung phòng với Ngụy Tân Nhạc, ở trong phòng bệnh ngồi đến chán, đột nhiên nhìn thấy Hạ Tuyển, lại nghe được tin bất ngờ này, đương nhiên muốn đi "thăm hỏi".
Huống chi cậu ta còn nhớ mối thù lần trước đánh nhau trong quán Internet, cậu ta không biết Thích Nhiên, nên toàn bộ món nợ này đều tính lên người Hạ Tuyển.
Mao Phi nói: "Bạn học Hạ Tuyển của chúng ta có em trai sao? Lần này có thể bảo đảm là con ruột không?"
Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn Mao Phi, nhìn gương mặt châm biếm của cậu ta, Hạ Tuyển thật muốn xé nát khuôn mặt này, y đang có một loại kích động muốn dùng hết thảy từ ngữ buồn nôn nhất để chế nhạo cậu ta. Thế nhưng y nghĩ đến nát óc lại phát hiện lúc này trong đầu mình đã hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng chỉ nói: "Cút."
Bên trong ánh mắt kia có một loại cảm xúc không thể diễn tả, lạnh đến Mao Phi nửa câu cũng nói không ra, mãi đến tận khi người đã đi xa rồi cậu ta mới dám lầm bầm: "Act cool cái con khỉ!"
Cậu ta nhớ tới, trong phòng bệnh, Hạ Chấp Minh cùng cái cô gái xinh đẹp trẻ trung kia, vẻ mặt của cậu ta dần dần đắc ý, dựa vào trước cửa sổ lấy điện thoại ra, gửi hai tin nhắn trong group chat với những đứa bạn cấp ba.
"Tui mày đoán tao đã gặp ai ở Giang Châu?"
"Một bộ phim luân lý cẩu huyết sắp có thêm tập mới! Ai muốn tới viết tiếp không?"
"Thực sự không có chuyện gì sao?" Thích Nhiên nhìn y một chút, từ bề ngoài thì y nhìn như thật sự không có việc gì, cậu bỗng nhiên giơ ngón tay cái lên với y rồi nói, "Điện thoại của anh tớ mà cậu cũng dám cúp, anh hùng!"
Động tác lấy sách của Hạ Tuyển dừng một chút, y nhớ mình đã gửi cái tin xin lỗi rồi, nhưng Thích Giang Chử vẫn chưa trả lời. Trước đó y nghĩ là Thích Giang Chử đã chấp nhận, bây giờ nghe Thích Nhiên nói vậy, mới trì độn mà lo lắng, thăm dò hỏi: "... Anh ấy tức giận sao?"
"Không, chỉ là bảo tớ quan tâm cậu nhiều một chút." Thích Nhiên nói.
Hạ Tuyển thở dài nói: "Thực sự không có chuyện gì."
Dù cho Hạ Tuyển đã nói không có gì, Thích Nhiên vẫn rất để ý chuyện này. Một khi chú ý quan sát, cậu thực sự phát hiện mấy ngày nay tâm tình của Hạ Tuyển không được tốt, mà tâm tình không tốt thì y sẽ càng ít nói. Vốn là sau khi tan học hai người sẽ đi chơi một tiếng rồi mới về nhà, những hoạt động sau giờ học này gần đây luôn bị Hạ Tuyển từ chối không đi.
Mỗi lần đều nói là trong nhà có việc--
Thế này sao lại có thể không có chuyện gì, thực sự quá kỳ quái.
Trong nhà Hạ Tuyển đúng là có việc. Đứa bé mới chào đời làm cho cả nhà họ Hạ đều trở nên bận rộn, Ngụy Tân Nhạc đã về nhà, Hạ Chấp Minh mời người tới nhà chăm nom đứa con. Công việc của Hạ Chấp Minh bị dời đi
dời lại không ngừng, đến Hạ Tuyển không giúp được gì cũng bị bắt phải về nhà ngay sau khi tan học.
Ý tứ của Hạ Chấp Minh rất rõ ràng, ông hi vọng Hạ Tuyển và Ngụy Tân Nhạc sẽ bảo trì mối quan hệ tốt đẹp, hi vọng Hạ Tuyển có thể tích cực một chút nỗ lực một chút. Cũng bởi vì Hạ Tuyển hiểu rõ, nên y cũng tận lực phối hợp.
Y không có quyền bốc đồng.
Hạ Tuyển lấy chìa khóa mở cửa, phòng khách không bật đèn, rèm cửa sổ cũng không kéo ra, cả căn nhà đều tối tăm, đặt chìa khóa lên kệ tủ, y nói: "Con về rồi."
Tác dụng phụ sau phẫu thuật của Ngụy Tân Nhạc rất lớn, sau khi về đến nhà, rất nhiều thứ đều gây dị ứng, tính tình cũng ngày càng kém, so với lúc mang thai còn khó chiều hơn. Lúc bà ở nhà, bất luận là phòng ngủ hay là phòng khách, rèm cửa sổ đều phải đóng chặt, đến khi ánh sáng cũng không thể lọt vào mới được.
Hạ Chấp Minh đang bận rộn trong nhà bếp, nghe được động tĩnh liền nhô đầu ra, vẫy vẫy tay với y. Ông đã cắt một đĩa hoa quả, vì đang phải coi chừng nồi cá hầm nên không thể bỏ đi. Hạ Tuyển nhận lấy, ông bảo y đưa hoa quả vào phòng cho Ngụy Tân Nhạc.
Y gõ cửa, nghe thấy ứng thanh của Ngụy Tân Nhạc ở bên trong mới đẩy cửa đi vào, y đặt hoa quả lên tủ đầu giường. Sau khi làm xong, Hạ Tuyển không ở đó lâu mà ngay lập trở về phòng ngủ của mình đọc sách. Bài tập về nhà y đã hoàn thành hơn một nửa trong lớp tự học ban ngày, giải quyết phần còn lại cũng chẳng có chút khó khăn nào.
Thích Nhiên không giống Hạ Tuyển, cậu căn bản là ngồi không yên. Anh cậu mới đi ra ngoài, cậu liền nhịn không được mà gọi cho Hạ Tuyển, giả bộ đáng thương, quấn lấy Hạ Tuyển tận mười phút, rốt cục y cũng đồng ý, hai người hẹn nửa tiếng sau gặp nhau ở công viên trung tâm.
Cúp điện thoại, Hạ Tuyển chuẩn bị thay quần áo, chợt nghe tiếng thét chói tai từ dưới lầu truyền lên.
Y sợ hết hồn, vội vã chạy xuống.
Ngụy Tân Nhạc ngồi trên giường, gương mặt đỏ chót do dị ứng. Gương vỡ văng đầy trên mặt đất, bà nắm lấy quần áo của Hạ Chấp Minh, vừa khóc vừa kêu. Hạ Tuyển chạy tới cửa phòng, bà nhìn thấy, quay đầu cầm cái đĩa trên tủ ném tới.
Hạ Tuyển sửng sốt, cái đĩa kia vỡ tan nát bên cạnh chân y.
"Nó muốn hại chết em... Cút!"
Thanh âm của bà sắc bén mà chói tai, Hạ Tuyển cảm thấy toàn bộ đầu mình đều trống rỗng, đứa bé mới sinh trong phòng cách vách bị kinh hãi, cũng khàn giọng mà khóc lên. Hạ Chấp Minh ôm lấy bà, nhỏ giọng an ủi. Lúc nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, đầu ông cũng đau. Cảm xúc của Ngụy Tân Nhạc không ổn định, không chịu được một chút kích thích nào, ông nhấc cằm với Hạ Tuyển, bảo y đi đi.
Nhưng Hạ Tuyển vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng trước cửa.
Ngụy Tân Nhạc còn đang khóc, dựa vào người Hạ Chấp Minh. Hạ Chấp Minh ổn định lại cảm xúc của Ngụy Tân Nhạc mới đứng dậy, ông bước nhanh tới kéo cánh tay Hạ Tuyển dẫn y tới phòng khách.
"Con không muốn hại dì ấy." Hạ Tuyển tránh khỏi sự kiềm chế của ông, mở miệng nói.
Hạ Chấp Minh lại cảm thấy y đang cố tình gây sự, nói: "Dì Ngụy của con chỉ là tâm tình không tốt, con tính toán cái gì?"
Sau đó ông lấy ra một xấp tiền, đặt vào lòng bàn tay Hạ Tuyển, khẩu khí hòa hoãn nói: "Gần đây dì Ngụy của con tâm tình không ổn định, con không nên trách cô ấy. Trong nhà quá ồn ào, con phải học, trong môi trường như vậy cũng không tốt. Con cứ ở bên ngoài mấy ngày, ba có một người bạn học cũ, chú ấy có mở một cái khách sạn gần trường con, một lát ba sẽ liên lạc với chú ấy, sau đó sẽ gửi địa chỉ cho con."
"Bây giờ ba bận đến sứt đầu mẻ trán, tiểu Tuyển con hiểu chuyện, thông cảmcho ba một chút đi."
Kì thực Hạ Tuyển cũng chẳng có thứ gì, đồ y cần cũng chỉ xếp đủ vào một cái balo nhỏ. Hạ Chấp Minh đưa y tới cửa, dặn dò vài câu, bảo y nhớ nghe điện thoại. Hạ Tuyển vừa bước xuống hai bậc cầu thang, cánh cửa phía sau liền đóng lại.
Y dừng bước, nhịn hồi lâu vẫn quay đầu lại liếc nhìn.
Sau đó không thể tránh khỏi nhìn thấy cánh cửa đang đóng chặt, đen ngòm.
Vào đúng lúc này Hạ Tuyển rõ ràng ý thức được rằng, ở Giang Châu này, y vốn chẳng có một mái nhà.
Truyện convert hay :
Cự Phú Con Rể